Diệp Vân Đình sửa sang áo bào, không chút hoang mang mở cửa đi ra ngoài tiếp thưởng.
Người đến là một nội thị tuổi gần năm mươi, khô quắt cao gầy, một thân áo bào màu tím đậm cổ tròn, tay áo hẹp, hai tay áng chừng đặt trước bụng, đáy mắt bao hàm tinh quang, mỗi một nếp nhăn trên mặt đều phảng phất có khắc hai chữ khôn khéo.
Thấy Diệp Vân Đình đi ra, hắn lười biếng giương mắt, ánh mắt quét về phía Diệp Vân Đình mang theo soi mói.
"Thánh thượng cảm động Vĩnh An vương phi thâm minh đại nghĩa, đặc biệt lệnh nô tài đưa ban thưởng tới. Vương gia bây giờ bị bệnh liệt giường, việc kết hôn cũng hơi hấp tấp, mong Vương phi chớ để ý. Đợi Vương gia lành bệnh, tất sẽ không bạc đãi ngài."
Ngoài miệng nói ngợi khen cùng ban thưởng, mà thái độ căn bản không phải như vậy.
Diệp Vân Đình mím mím môi, nội tâm cũng hơi nâng lên, nhưng vẫn bất động thanh sắc quỳ xuống tiếp thưởng: "Vĩnh An vương vì Bắc Chiêu chống lại ngoại địch, chiến công hiển hách. Bây giờ hắn bị người ám hại bệnh nặng, thần có thể tận sức mọn chính là vinh hạnh. Không hề có tâm oán hận."
"Vậy thì tốt, Vương phi nghĩ đến thông suốt như vậy, Thánh thượng cũng có thể yên tâm." Nội thị lôi kéo da mặt lỏng lẻo cười cười, nâng bức tranh đặt lên tay Diệp Vân Đình, nhấn mạnh: "Đây chính là Thánh thượng tự mình cho ngài, Vương phi có thể có được phải tìm hiểu cẩn thận."
"Tạ ơn Thánh thượng ban thưởng." Diệp Vân Đình nhận thưởng, cụp mắt đảo qua quyển trục trong tay.
Nhìn dáng dấp, là bức họa.
Lúc y đang suy nghĩ Hoàng đế đưa cho y một bức họa là muốn làm gì, liền nghe thấy nội thị lại nói: "Sao Vương phi không mở ra xem?"
Diệp Vân Đình nghe vậy đành phải mở khăn lụa, đem bức tranh mở ra.
Là một bức Tuyết Phòng Đồ.
Vẽ chỉ có hai, ba gian phòng sát nhau, mái hiên mặt đất đều che kín tuyết phủ đầy, trước cửa gian phòng ở giữa có một người đang cầm chổi khom lưng quét tuyết.
Diệp Vân Đình lướt ánh mắt xuống cuối cùng bức họa, không có ấn, chỉ có một chữ "Tung" lộ ra sắc bén.
Thánh thượng hiện nay tên một chữ "Tung".
Tranh này, dĩ nhiên là bút tích của hắn.
Diệp Vân Đình cụp mắt suy tư trong nháy mắt, lúc lại ngước mắt lên trên mặt hiện đầy kinh hỉ, thậm chí kích động hai má cũng hơi hiện hồng hồng, y như không thể tin tưởng chỉ vào chữ kí dưới bức tranh hỏi: "Đây thực sự là bút tích của Thánh thượng?" Y tựa hồ kích động đến mức không biết làm thế nào cho phải, lắp bắp nói: "Thánh, thánh thượng họa kỹ tinh xảo, giống y như thật. Thần có tài cán gì, có tài cán gì a..."
Nói xong còn không quên cẩn thận thu bức tranh ôm vào trong ngực, hướng về phía Đông thành kính bái ba bái.
Nội thị nghe thấy lời này của y, sắc mặt xanh rồi đỏ, đỏ rồi xanh, khép tay lại nắm thành quyền, trong thời gian ngắn dĩ nhiên không phân biệt được Vĩnh An vương phi này là ngốc thật hay giả ngu.
Ý tứ dễ hiểu như vậy, thật sự không thấy được sao?
Ngu xuẩn!
Nhưng dáng vẻ Diệp Vân Đình vẫn là một bộ vui sướng, cười cười nghênh đón hắn vào uống chén trà: "Khổ cực đại nhân chạy chuyến này, có cần vào nhà uống chén trà nhỏ, nghỉ chân một chút lại đi không?"
Vừa nói xong tựa như nhớ tới cái gì, mặt lộ vẻ ảo não nói: "Vẫn là thôi. Trong phòng này vừa không có nước nóng cũng không có trà ngon, cũng không thể lấy nước lạnh chiêu đãi khách nhân." Vừa nói, một bên còn hướng nội thị áy náy cười cười.
"Kính xin đại nhân đừng trách, hạ nhân trong Vương phủ ít, ta lại mới đến, khá là không sai khiến được."
Xem xem, không chỉ không thấy được ý tứ bức họa, lại còn cáo trạng.
Cũng không biết động não ngẫm lại dáng vẻ rách nát của Vương phủ hiện tại, đầu óc rốt cuộc là ở nơi nào?
Nội thị này là lão nhân trong cung, chuyện trong phủ Tề quốc công hắn cũng biết chút ít. Trước kia hắn biết Tề quốc công tái giá xong liền yêu chiều tiểu nhi tử, đối với con lớn lại chẳng quan tâm. Mà bây giờ xem ra, Tề quốc công không thích con lớn cũng là có thể thông cảm được. Dù sao người ngu ngốc chỉ có bề ngoài như thế này, thả ra ngoài thật sự mất mặt xấu hổ.
Nội thị hít một hơi thật sâu, nỗ lực kìm chế sắc mặt thoạt nhìn không cay nghiệt như vậy, lại vẫn là không nhịn được ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Vương gia bệnh không thích ồn ào, lúc trước rất nhiều hạ nhân đều bị phân tán, thường ngày việc vặt có lẽ sẽ có chút bất tiện, cũng chỉ có thể xin Vương phi tha thứ." Dừng một chút, lại bổ sung một câu: "Là Vương gia không thích người ngoài nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của mình. Nếu Vương phi không có việc gì, vẫn là ít đi quấy rầy, miễn cho Vương gia tức giận."
Nói vậy đã đủ hiểu chưa? !
Hôm nay nội thị đi chuyến này, vốn là Thánh thượng nghe nói, Vương phi xung hỉ này mới vào Vương phủ đã bắt đầu cẩn cẩn trọng trọng chăm sóc Vĩnh An vương, vô cùng không thích, mới đặc biệt sai hắn đến gõ một phen.
Thánh thượng chỉ định vụ hôn nhân này, không phải thật vì tìm người đến hầu hạ Lý Phượng Kỳ, làm cho mấy ngày cuối cùng của hắn qua thoải mái hơn.
Nhưng Diệp Vân Đình vẫn một bộ dáng vẻ mờ mịt không hiểu, y mở to đôi con ngươi vô tội, kinh ngạc nói: "Ta đã là Vĩnh An vương phi, thế nào lại là người ngoài?"
Y lẩm bẩm nói: "Có lẽ Vương gia không thích những người khác, nhưng không nhất định sẽ không thích ta. Đại nhân không cần lo lắng."
"..."
Nội thị thiếu chút nữa bị y làm tức đến nỗi một ngụm máu nghẹn ứ trong cổ họng, không nuốt trôi cũng không phun ra được, mặt đều nín đến phát xanh.
Da mặt hắn co giật nửa ngày, ngay cả công phu bưng mặt mũi cũng không làm được, cười lạnh nói: "Nô tài tất nhiên không lo lắng, ngược lại là Vương phi ở trong phủ cần phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, chớ gây ra tai họa."
Nói xong vẩy tay áo, mang người giận sôi lên mà đi.
Thực sự là trẻ con không dễ dạy!
Đầy mặt Diệp Vân Đình không biết làm sao đứng tại chỗ ngơ ngác nửa ngày, liền không khỏi cao hứng, ôm bức tranh hoan thiên hỉ địa trở về nhà.
Quý Liêm theo phía sau đóng chặt cửa, như được đại xá thở phào một hơi, nhỏ giọng dò hỏi: "Thiếu gia, vừa nãy xảy ra chuyện gì vậy?"
Hắn nhìn ra thiếu gia nhà mình đang diễn trò, lại không biết là vì sao, chỉ có thể nỗ lực kìm nén đến mức không dám thở mạnh một cái.
Lúc này Diệp Vân Đình đã thu nét ngây thơ tinh khiết đầy mặt, bình tĩnh nâng mày điểm điểm bức tranh bị tùy ý vứt trên bàn, liền chỉ chỉ lên trên: "Đây là phái người đến gõ ta, bảo ta ít quản chuyện vô bổ của Vĩnh An vương đấy."
Cái gì mà ban thưởng, đây rõ ràng là đang cảnh cáo y: Mỗi người tự quét tuyết ngoài cửa nhà mình, chớ quản sương trên mái ngói nhà người khác.
Không nghĩ tới mới chỉ một buổi sáng, chút việc bé nhỏ không đáng kể ấy cũng đã truyền đến tai vị trong cung vị kia.
Xem ra Vương phủ này nhìn như quạnh quẽ, mà người lén lút theo dõi cũng không ít. Đồng thời hơi có gió thổi cỏ lay, là có thể lập tức bị truyền vào trong cung.
Diệp Vân Đình thần sắc nghiêm nghị, nhắc nhở Quý Liêm: "Về sau ngươi ở trong phủ làm việc nói chuyện cần phải cẩn thận một chút, chớ để người bắt được sai lầm."
Quý Liêm tuy rằng không hiểu mấy chuyện quanh quanh quẩn quẩn này, nhưng hắn biết nghe thiếu gia nói nhất định không sai, liền ngoan ngoãn gật gật đầu.
Lại nhìn canh giờ, đã qua buổi trưa, kỳ quái hỏi: "Không phải thiếu gia nói sẽ có người đưa cơm tới sao? Làm sao đã qua buổi trưa vẫn không có động tĩnh gì?"
Hắn nói chưa dứt lời, làm Diệp Vân Đình cũng cảm thấy có chút đói bụng. Ngày hôm nay từ lúc trời chưa sáng đã bị dằn vặt, đến bây giờ đến miếng cháo nóng cũng chưa có mà ăn.
Dựa theo kinh nghiệm đời trước, Vương phủ cũng không đến nổi khắc nút buộc cơm canh mới đúng.
Hoàng đế tuy rằng rất muốn Vĩnh An vương chết sớm, nhưng càng muốn giữ thanh danh của mình hơn. Bởi vậy theo tình hình bây giờ, hắn không những sẽ không động thủ, còn có thể làm đủ công phu mặt ngoài. Như lời đồn huynh đệ tình thâm y nghe được bên ngoài, hắn sẽ không muốn y mới vừa vào Vương phủ đã không minh bạch mà chết. Tuy rằng cũng có thể che giấu được, nhưng khó tránh sẽ sinh ra lưu ngôn phỉ ngữ.
Cho nên tuy trong Vương phủ có cả đống chuyện xấu xa, nhưng ít ra trong thiên viện năm đó, y còn có thể có cơm ăn duy trì sinh hoạt.
Nếu không phải sau đó uống nhầm độc thang, cũng không đến nỗi chết sớm thế.
Diệp Vân Đình nhíu nhíu mày, sai Quý Liêm đi ra hỏi một chút.
Quý Liêm nghe chỉ thị, liền đẩy cửa đi ra ngoài dò hỏi hai tỳ nữ, Diệp Vân Đình thì chọn một chỗ dễ thấy ở gian ngoài, đem bức họa Hoàng đế ngự ban treo lên.
Nếu muốn diễn, đương nhiên phải diễn đến nơi đến chốn.
Chờ treo tranh xong, Quý Liêm cũng quay về rồi.
"Hai tỳ nữ kia vẫn không chịu nói chuyện, hỏi cái gì cũng không đáp." Hắn đóng cửa lại, cả giận: "Cuối cùng ta hết cách rồi, chỉ có thể nhét cho các nàng chút bạc, các nàng mới nói là bên trên dặn dò, hôm nay không đưa cơm cho chúng ta."
"Bên trên dặn dò..." Diệp Vân Đình phân biệt một chút, nghĩ đến nội thị kia lúc rời đi sắc mặt tái nhợt, sách một tiếng: "Xem ra vừa nãy diễn làm người tức giận không nhẹ. Đây là muốn cho ta chút dạy dỗ đây."
Nói xong lắc đầu một cái: "Thôi, không phải còn bánh kẹo cưới sao? Trước tiên lót bụng, chờ sau đó lại nghĩ cách."
Tỳ nữ không đưa cơm, chủ tớ bọn họ vừa tới Vương phủ, chưa quen địa thế nhân sinh, chớ nói trong phủ còn trạm gác ngầm không biết giấu ở nơi nào, bọn họ hơn phân nửa cũng không thể tự do ra vào, chỉ có thể đi một bước tính một bước.
"Chúng ta thực sự là ra hang hổ liền vào ổ sói."
Quý Liêm lấy bao giấy dầu giấu trong ngực ra, tự mình cầm một khối, đem còn lại đều giao cho Diệp Vân Đình: "Sáng sớm ở phủ Quốc công ta đã ăn không ít, bây giờ chưa đói bụng, thiếu gia ngươi ăn nhiều một chút."
Diệp Vân Đình cầm một khối, với nước trà nguội lạnh chậm rì rì ăn xong, đem còn lại nhét cho Quý Liêm, không chờ hắn từ chối nhân tiện nói: "Ta không đói bụng, ngươi ăn no chút, chờ một lát còn có chuyện muốn giao cho ngươi làm."
Quý Liêm nghe vậy mới chịu nhận lấy.
Chủ tớ hai người nguyên lành lấp đầy bụng, Diệp Vân Đình suy tư một phen, liền dặn dò Quý Liêm đi quanh Vương phủ một vòng, thăm dò một lần mấy trạm gác ngầm giấu ở nơi nào, tốt nhất có thể thăm dò có bao nhiêu người.
Tuy Quý Liêm không đứng đắn