Sau khi tin cấp báo từ Vân Dung truyền về, Lý Phượng Kỳ không lên triều nữa. Hắn cáo ốm ở trong phủ nghỉ ngơi, đóng cửa không tiếp khách, ngăn cản tất cả triều thần mang sóng đến ngoài cửa.
Thần Sách thống quân Trần Vân đã điểm chỉnh tề năm mươi ngàn binh mã không dừng không nghỉ hành quân đến Tạo Hà, tối mới truyền về chiến báo, vì mấy ngày liền đổ tuyết lớn, mặt sông Tạo Hà đã đóng băng vô cùng dày, quân đảo chính đã chuẩn bị vượt qua. Thủ lĩnh quân đảo chính Ân Tiếu Chi tọa trấn trung quân, Ân Thừa Ngô dẫn dắt tiểu đội nhân mã đã vượt qua Tạo Hà, chiến vài trận nhỏ với nhân mã của Trần Vân.
Trần Vân lĩnh Thần Sách Quân nghênh chiến, không địch lại.
Vì vậy người đến phủ Vĩnh An vương bái phỏng càng nhiều hơn.
"Hôm nay là ai đến?" Lý Phượng Kỳ vừa đút cho Ưng ăn vừa lười biếng hỏi.
"Chính là Hầu trung Kiều đại nhân." Người gác cổng đến thông báo khom người xuống nói: "Có từ chối không ạ?"
"Không cần." Tay Lý Phượng Kỳ khựng lại, trầm ngâm chốc lát, nói: "Mời người vào đi."
Diệp Vân Đình đang chải lông cho sói, nghe vậy kinh ngạc nhìn hắn: "Vương gia không phải nói mấy ngày nay ai cũng không gặp sao?"
Mấy ngày nay, nhóm triều thần đến từng đợt lại từng đợt. Có người là muốn đến tìm thông tin chính xác; Có người là đến làm thuyết khách cho Lý Tung; Còn có người thì lại thuần túy là lo lắng đến chiến cuộc, muốn cầu Lý Phượng Kỳ đứng ra bình định loạn đảng ổn định thế cuộc.
Nhưng bất kể đối phương xuất phát từ loại mục đích nào, Lý Phượng Kỳ đều không gặp. Chỉ lấy tư thế dưỡng bệnh ra đối phó, hai tai không nghe phân tranh chặn hết bọn họ ngoài cửa.
"Ý đồ của Hầu trung Kiều đại nhân khác với những người khác." Lý Phượng Kỳ im lặng một lúc. Cuối cùng chỉ có thể nói như vậy.
Kiều Hải Nhân, năm nay sáu mươi tư tuổi, là quan nhất phẩm, lại một đời chưa từng cưới vợ, cuộc sống nghèo khó. Tất cả bổng lộc y có, đều quyên góp ra xây thiện đường lớp học. Trong dân gian có mỹ danh sánh vai với thanh thiên.
Y xuất thân hàn môn, một lòng vì mưu phúc cho bách tính. Vào thời Hiện Tông hoàng đế còn tại vị, y đã vô số lần nói thẳng Hiện Tông hoang dâm vô độ, hao tổn quốc khố, mấy lần bị giáng chức. Sau đó Hiện Tông hoàng đế băng hà, Lý Tung kế vị, Lý Phượng Kỳ phụ chính, y mới được phục hồi nguyên chức.
Đây là một thẳng thần, một đời nghèo khó, thanh liêm, không hề dính vào tranh đấu trong triều đình, chỉ cẩn cẩn trọng trọng làm tròn trách nhiệm.
Tuy rằng Lý Phượng Kỳ không lui tới nhiều với y, lại hết sức kính trọng y.
Khi đang nói chuyện, Kiều Hải Nhân đã được mời vào. Một thân mặc quan phục ngay ngắn, râu tóc hoa râm, mặt như vỏ quýt, chỉ một đôi mắt thập phần thanh minh, ẩn giấu sắc bén.
Y tiến lên chắp tay: "Vương gia, Vương phi." Vừa nhìn về phía chân Lý Phượng Kỳ, ân cần hỏi: "Chân Vương gia có tốt lên chút nào không?"
Lý Phượng Kỳ mời y ngồi xuống, sai hạ nhân dâng trà, cười nói: "Từ bao giờ Kiều đại nhân cũng nói lời xã giao như vậy?"
Bệnh chân là hắn mượn cớ, cả triều đều biết.
"Không phải khách sáo." Kiều Hải Nhân lắc đầu một cái, nghiêm túc thận trọng: "Chân của Vương gia một ngày chưa khỏi, Bắc Cương liền thiếu một dũng tướng."
"Cho dù ta không tiện di chuyển, cũng có thể bảo vệ Bắc Cương." Lý Phượng Kỳ nhíu mày, tự mình nhấc ấm trà lên, rót cho hắn một chén trà nóng.
"Vậy vì sao Vương gia không chịu bảo vệ kinh thành này?" Kiều Hải Nhân nâng chén trà lên, nhìn lá trà trôi nổi, thở dài một hơi, lại tiếp tục thả xuống, ngữ trọng tâm trường nói: "Nếu Ân thị thật sự vượt qua Tạo Hà, chịu khổ đầu tiên vẫn là bách tính."
Trung Châu Ký Châu mặc dù cách kinh thành không xa, nhưng quân đảo chính một đường đi vội mà đến, đồ quân nhu mang theo nhất định không nhiều. Thêm trời lạnh đất đông không thích hợp đánh lâu, một khi bọn họ qua Tạo Hà, nhất định sẽ có một phiên cướp đoạt nhằm bổ sung binh lực.
Gặp xui xẻo đầu tiên chính là thành trấn thôn trang quanh thành, cùng với bách tính trong đó.
Y làm quan trong triều nhiều năm, trải qua đủ chìm nổi, không phải hoàn toàn không hiểu phân tranh trong triều. Mấy ngày nay Vĩnh An vương và hoàng đế minh tranh ám đấu, y cũng không phải nhìn không hiểu. Thậm chí khi biết Vĩnh An vương trúng độc Vương phủ phát sinh rất nhiều sự tình, y cũng có thể hiểu được hành động bây giờ của Vĩnh An vương .
Chỉ là ở trong lòng y, bách tính vĩnh viễn là trước nhất. Cho nên y mới không thể không da mặt dầy, tự mình đi chuyến này.
Lúc trước Vĩnh An vương gặp nạn, y chưa từng giúp đỡ một phần, bây giờ lại muốn cùng những người khác ép hắn lấy đức báo oán, thực sự mặt dày.
Lý Phượng Kỳ nhìn hiểu nỗi hổ thẹn của y, cũng không để ý, hắn dùng ngữ khí ôn hòa nói: "Việc lúc trước, Kiều đại nhân không cần hổ thẹn. Việc này một là Lý Tung phong tỏa tin tức, hai là ta cũng không mong trước khi thế cuộc định rõ có nhiều hi sinh."
Với địa vị và công lao của hắn, nếu việc lúc trước Lý Tung thừa dịp hắn trúng độc nhốt hắn vương phủ làm nhục truyền ra, trong triều đình không thể không có ai nói đỡ cho hắn. Việc này một là Lý Tung có ý định che giấu, tin tức không linh thông, mọi người chỉ cho là hắn ở trong vương phủ dưỡng bệnh mà thôi; Thứ hai là hắn đã chuẩn bị sớm, lệnh Ngũ Canh âm thầm truyền lời, nhắc nhở quan chức tâm phúc không cần vì hắn mà xung đột với Lý Tung.
Lúc đó hắn trúng độc nằm trên giường không dậy nổi, nếu triều thần thân cận hắn vì thế mà xung đột với Lý Tung, sợ rằng Lý Tung sẽ mượn cơ hội thanh lý người của hắn, đến lúc đó những người này hi sinh vô ích không nói, sau khi hắn trở lại triều đình, xử lý Ân Thừa Nhữ cũng sẽ không thuận lợi như bây giờ.
Kiều Hải Nhân hơi kinh ngạc, sau đó sáng tỏ dụng ý của hắn, chắp tay nói: "Vương gia cao thượng."
Lý Phượng Kỳ vung vung tay, cũng không vòng vo với y, nói thẳng; "Kiều đại nhân tới chuyến này, ta cũng không vòng vo với đại nhân. Chiến dịch Tạo Hà, ta chắc chắn sẽ không nhúng tay. Nhưng lo lắng của đại nhân, cũng sẽ không trở thành sự thật."
Kiều Hải Nhân vẫn nghi ngờ: "Sao Vương gia lại nói vậy?" Y thẳng thắn nói: "Trần Vân là hạng xoàng xĩnh, Thần Sách Quân quen sống trong nhung lụa, dù thế nào cũng không phải đối thủ của Ân thị."
Những năm này Ân gia chiếm giữ Vân Dung, thực lực không thể khinh thường. Đặc biệt là Ân Tiếu Chi, tuy rằng tuổi tác đã cao, nhưng trước khi Lý Phượng Kỳ đột nhiên xuất hiện, hắn ở trong quân khá có danh vọng, cũng là tướng tài. Chỉ là những năm này lớn tuổi, mới không thể hiện nhiều nữa.
Tướng tài của Bắc Chiêu đang trong thời kì giáp hạt, trừ Lý Phượng Kỳ, y không nghĩ ra trong quân còn ai có thể ngang hàng với Ân Tiếu Chi.
Ngón tay Lý Phượng Kỳ dính nước trà, vẽ mấy vòng trên bàn đá, trong khi lướt ngón tay, hắn nói: "Địa bàn phủ đô đốc Vân Dung quản lý, chia thành Trung Châu, Ký Châu, Lục Châu. Trung Châu do Ân Thừa Ngô quản lý, Ký Châu vốn cũng là do Ân Thừa Nhữ trấn thủ. Lục Châu lại là do Thủy Sơn Điển