Uống thuốc theo phương thuốc đại phu kê, hàn độc trong cơ thể Lý Phượng Kỳ quả nhiên mỗi ngày lại ít dần đi.
Thêm vào mấy ngày nay đêm nào trước khi ngủ Diệp Vân Đình đều sẽ tiêu tốn gần nửa canh giờ ấn huyệt vị trên đùi cho hắn. Đến ngày thứ tám, hai chân hắn đã hoàn toàn khôi phục tri giác, có thể làm động tác biên độ nhỏ. Lão đại phu đã kiểm tra, nói có thể bắt đầu luyện tập đứng lên và đi bộ.
Hai chân đã mất tri giác mấy tháng, nếu muốn một lần nữa đứng lên, thứ phải khắc phục không chỉ là hai chân chậm chạp, còn có sự mù mịt trong tâm lý.
Diệp Vân Đình sợ trong lòng hắn chú ý, lặng lẽ chuyển tất cả hạ nhân ra khỏi viện, lại dời tất cả bàn ghế dễ dàng đụng vào trong phòng đi, để ngừa hắn đụng phải. Y vốn còn muốn tìm một cây quải trượng đến, nhưng Lý Phượng Kỳ lại dù như thế nào cũng không đồng ý, y mới chỉ đành coi như thôi.
Y sốt sắng nhìn người ngồi trên xe lăn, nỗ lực khắc chế run rẩy trong giọng nói, duy trì bình tĩnh bên ngoài: "Từ từ đi, đừng có gấp. Ta ở bên cạnh che chở cho ngươi."
Lý Phượng Kỳ ngồi trên xe lăn, ngửa đầu nhìn y, lại phát hiện y so với mình còn sốt sắng hơn. Lại nghĩ mấy đêm này y chưa từng chịu mượn tay người khác, kiên trì cẩn thận thay mình khơi thông kinh lạc hai chân, trong lòng liền mềm nhũn ra.
Hắn mím mím môi, hai tay chống lên tay vịn ghế lăn, hai chân thử thăm dò thả xuống mặt đất, dựa vào sức mạnh của hai cánh tay, khó khăn thử đứng lên.
Nhưng hắn thật sự là đã quá lâu không lĩnh hội cảm giác dựa vào hai chân đứng thẳng đi bộ, phần lớn lực đạo đều dùng ở trên hai tay, hai chân vừa mới nhận lực, liền hơi run rẩy, từng luồng từng luồng đau đớn từ chân truyền đến, cơ hồ đã tiêu hao hết tất cả khí lực của hắn, nhưng cũng làm nụ cười trên mặt hắn ngày càng lớn.
Có thể cảm giác được đau đớn, mới chứng tỏ hắn vẫn chưa mất đi đôi chân này.
Hắn cắn răng, từng chút một buông lỏng hai tay chống đỡ, đem trọng lực chuyển lên hai chân.
Diệp Vân Đình đứng cách hắn một bước nhìn, chỉ thấy hai chân hắn rung động, trên trán đầy mồ hôi. Y căng thẳng không dám thở mạnh, mắt thấy Lý Phượng Kỳ đột nhiên ngã ngồi trở lại, trái tim bị bóp chặt liền muốn tiến lên, lại bị hắn giơ tay ngăn lại.
Nam nhân trên trán đầy mồ hôi, nụ cười lộ ra thiếu đứng đắn quen thuộc: "Ngươi cứ đứng ở đó, nhìn thấy ngươi, ta liền có sức lực."
Diệp Vân Đình dừng động tác, chỉ có thể đứng ở nơi cách xa hắn một bước lo âu nhìn hắn, nhẹ nhàng nói: "Ta sẽ luôn đứng ở đây, ngươi đừng vội. Không nên miễn cưỡng chính mình."
"Không miễn cưỡng, chỉ là còn có chút không quen." Lý Phượng Kỳ tựa hồ rất bất mãn y không tín nhiệm mình như thế, từ trong mũi hừ nhẹ một tiếng, lại thử đứng lên lần nữa.
Lần này hắn đứng chắc chắn hơn lúc trước, hai chân tuy rằng vẫn còn có chút run rẩy, cả người cũng không lay động muốn ngã nữa. Hắn mím môi, mắt phượng sáng rực lên, chặt chẽ thu lấy hình bóng Diệp Vân Đình đứng cách đó không xa, gian nan mà thận trọng bước đi từng bước.
Khoảng cách một bước hắn bước ra, không bằng một nửa của người bình thường. Khoảng cách một bước của người thường, hắn ít nhất phải đi ba bốn bước mới có thể đến.
Diệp Vân Đình khắc chế xúc động muốn tiến lên đỡ hắn, ánh mắt cũng chặt chẽ đặt trên người hắn.
Một bước, hai bước, ba bước... Phản chiếu trong con ngươi đen kịt của Lý Phượng Kỳ là khuôn mặt sốt sắng của y, dùng hết lực khí toàn thân bước ra bước cuối cùng, mở cánh tay ôm chặt lấy người, cằm đặt vào hõm cổ y, thở hồng hộc nói: "Xem xem, ta ôm được ngươi rồi."
Đây là cái ôm chính thức đầu tiên, kể từ khi hai người thẳng thắn tâm ý tới nay.
Thân hình Lý Phượng Kỳ cao lớn, so với Diệp Vân Đình cao hơn hơn nửa cái đầu, thân hình cũng cường tráng hơn rất nhiều, đủ để bao khỏa cả người Diệp Vân Đình trong ngực. Mà lúc này hắn khom lưng, cằm để trên hõm vai Diệp Vân Đình, như một tư thế dựa vào y.
"Ừm." Nỗi lòng Diệp Vân Đình phun trào, khó giải thích được mang theo chút giọng mũi, chặt chẽ ôm ngược lấy hắn, nỗ lực chống đỡ trọng lượng của hai người.
"Vậy có phải nên có thưởng hay không?" Người ôm lấy y vẫn mang ngữ khí không đứng đắn nhất quán, mặc dù xiêm y phía sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi.
Diệp Vân Đình tốt tính mà theo hắn: "Trước tiên ta dìu ngươi vào, rồi sẽ thưởng cho ngươi."
Y dễ nói chuyện như vậy, lại khiến Lý Phượng Kỳ còn nghi, cố ý dùng sức cọ loạn một trận trên hõm vai y, ngữ khí mập mờ nói: "Tùy ý qua loa cũng không tính."
"Không qua loa ngươi." Diệp Vân Đình thay đổi tư thế đem cánh tay hắn khoát lên bả vai mình, làm gậy cho hắn nâng đỡ hắn đi vào phía giường.
Lý Phượng Kỳ phối hợp với y, vẫn khó khăn cất bước, nhưng động tác cũng đã linh hoạt hơn lúc trước rất nhiều.
Diệp Vân Đình đỡ hắn ngồi xuống một bên giường, vốn định đi ra ngoài sai Quý Liêm bưng nước nóng vào cho hắn lau mặt trước, vừa mới chuyển thân lại bị người phía sau kéo tay. Lý Phượng Kỳ không tha thứ: "Thưởng đâu?"
Y nhìn vào Lý Phượng Kỳ nửa ngày, thở dài một tiếng, xoay người lại, cúi người nâng mặt hắn hôn lên.
Bọn họ không phải lần đầu tiên hôn môi, động tác của Diệp Vân Đình lại vẫn cứ có chút trúc trắc, y dán vào đôi môi ấm áp của đối phương cọ nhẹ mấy lần, mới lạ vận dụng thứ học được ở chỗ hắn, mang đến thưởng cho hắn...
Trên môi truyền đến ấm áp, khiến Lý Phượng Kỳ giật mình một cái phục hồi tinh thần lại.
Xúc giác mềm mại như tơ liễu ngày xuân phất qua trong lòng, khiến trái tim hắn chấn động da đầu tê dại. Lý Phượng Kỳ ánh mắt sâu sắc, đổi khách thành chủ, ôn nhu khó nén cường thế đáp lại y.
Diệp Vân Đình vốn đứng ở cạnh giường, mà hai người người đứng người ngồi, chênh lệch độ cao làm cho y chỉ có thể bị ép khom người xuống, một đầu gối để ở trên giường, lảo đà lảo đảo gian nan chống đỡ.
Đến khi hai người thở hồng hộc tách ra, đùi phải gian nan chống đỡ của Diệp Vân Đình đã mỏi nhừ.
Lý Phượng Kỳ lại ý do vị tẫn mổ hôn một lúc trên môi y, khàn khàn cười nói: "Phần thưởng này ta rất thích, sau này mỗi ngày luyện tập đều phải có."
"..." Diệp Vân Đình sắc mặt ửng đỏ, mím mím đôi môi ngứa ngáy, muốn đừng lên lui người ra, lại bị Lý Phượng Kỳ sức lớn giam cấm, không thể động đậy.
"Chân ta cũng sắp khỏi, sau đó thời điểm như vậy có thể không ít, hôm nay đại