Diệp Vân Đình theo Diệp Bạc Như vào trong viện của gã.
Diệp Tri Lễ vừa vặn đi ngang qua nhìn thấy cảnh này, nhăn chặt mày, hỏi người hầu bên cạnh: "Bạc Như thân cận với lão đại như vậy từ khi nào?"
Bây giờ Diệp Vân Đình còn chuyên đến phủ quốc công đưa sách cho gã.
"Chuyện này... hình như chính là từ mới gần đây. Hình như là quen thuộc ở Xuất Vân Tự." Người hầu cũng không rõ lắm, chỉ có thể suy đoán.
"Đợi lão đại đi, gọi Bạc Như đến thư phòng của ta một chuyến." Diệp Tri Lễ sắc mặt không thích, chắp tay đi đến thư phòng ở tiền viện.
Mà hai người bị đàm luận đã đến viện của Diệp Bạc Như. Diệp Bạc Như phất lui hạ nhân, sau khi đóng chặt cửa thư phòng, mới vặn vẹo khuôn mặt, nhẹ giọng nói: "Ngươi còn muốn làm gì đây?"
Từ sau khi giao ra thuốc giải, Diệp Vân Đình không tìm gã, gã cũng không đi tìm y. Mấy ngày nay gã không còn lòng dạ nào làm chính sự, luôn âm thầm sai người tìm kiếm tung tích mẫu thân. Mà không nghĩ tới gã chưa đi tìm Diệp Vân Đình tính sổ, Diệp Vân Đình ngược lại đã đưa thư cho gã trước, hẹn gã gặp mặt ở phủ quốc công.
Gã kiêng kỵ mẫu thân còn ở trong tay y, không dám vi phạm, chỉ có thể cắn răng phối hợp.
"Nhị đệ tức giận như vậy làm gì? Chỉ là nhờ ngươi giúp một việc nhỏ thôi." Diệp Vân Đình thấy gã tức giận, khẽ mỉm cười nói: "Vương gia xuất chinh, trong lòng ta lo lắng buồn khổ không có chỗ bày tỏ, cho nên muốn mời nhị đệ cùng ta đi trang tử ôn tuyền ở lại vài ngày."
Trong lời y nói là "mời", nhưng thần thái ngữ khí lại không cho thoái nhượng, hiển nhiên là Diệp Bạc Như không đi không được.
Diệp Bạc Như không cam lòng, lại thấy kỳ quái không rõ y mời mình đi trang tử ôn tuyền làm gì, liên tưởng đến lão Vương phi bị đưa đến hành cung, gã chớp mắt một cái, thử dò xét nói: "Vương gia tới Bắc Cương, sao đại ca không đi cùng?"
"Gia quyến võ tướng không được rời kinh. Cái này còn cần ta dạy Nhị đệ sao?" Diệp Vân Đình bày ra biểu tình ngươi ngay cả cái này mà cũng không biết, thần thái tự nhiên bằng phẳng, không nhìn ra nửa điểm tâm tư khác.
Diệp Bạc Như nhất thời lại không xác định được. Vốn dĩ gã cho rằng Diệp Vân Đình muốn lén lút đi Bắc Cương, lôi kéo gã làm ngụy trang. Nhưng trước mắt lại thấy không giống.
"Đại ca đi trang tử ôn tuyền, vì sao lại muốn ta làm khách?" Gã không hiểu Diệp Vân Đình nhìn thấy mình trong lòng cao hứng bao nhiêu, cũng giống như lúc gã nhìn thấy Diệp Vân Đình trong lòng cũng khó chịu vậy.
"Ta ở kinh thành cũng không có bạn, cũng chỉ có thể tìm Nhị đệ làm khách." Diệp Vân Đình liếc nhìn gã, cười híp mắt nói: "Hơn nữa ta trông thấy nhị đệ, luôn có thể nhớ tới chút chuyện lý thú, trong lòng liền vui vẻ hơn rất nhiều."
Còn kém nói thẳng muốn bắt Diệp Bạc Như làm trò vui.
"..." Diệp Bạc Như dùng sức nghiến răng hàm, mới không khiến biểu tình mất khống chế. Miễn miễn cưỡng cưỡng hỏi: "Đại ca dự định khi nào đi? Ở bao lâu? Ta còn thu thập hành lý một chút."
"Ngày mai đi, nhiều nhất ở năm, sáu ngày. Ngươi cũng không cần thu dọn đồ đạc gì, trang tử kia ta và Vương gia đến một lần rồi, đồ vật đều đầy đủ. Không cần mua sắm gì khác."
Nói xong, liền chậm rãi bồi thêm một câu: "Phùng thị ta thay ngươi chăm sóc cẩn thận, đợi lần này từ trang tử trở về, ta sẽ trả lại người cho ngươi." Y nửa thật nửa giả nói: "Nếu không phải vì ngươi có ý đồ lấy thuốc giải đến uy hiếp Vương gia, ta cũng không đến nỗi lấy Phùng thị ra áp chế ngươi."
Vừa nghe y nói sẽ trả mẫu thân về, Diệp Bạc Như đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm, tiếp theo liền hoài nghi Diệp Vân Đình sao lại dễ nói chuyện như vậy, mắt lộ ra chần chờ.
Diệp Vân Đình nhìn thấu tâm tư gã, nói thẳng: "Bây giờ Vương gia không ở kinh thành, ta sống một mình trong Vương phủ, cũng không muốn kết quá nhiều thù hận. Đến lúc đưa Phùng thị về rồi, việc giữa ngươi và ta coi như kết thúc, còn chỗ phụ thân, phải xem ngươi có bản lĩnh giấu được hay không. Thế nào?"
Diệp Bạc Như hiểu rõ ý tứ của y. Đây là Vĩnh An vương đi rồi, Diệp Vân Đình không còn chỗ dựa, vậy nên chủ động lấy lòng, muốn tiêu tan hiềm khích lúc trước với gã.
Trong lòng gã cười lạnh, trên mặt cũng không tỏ rõ, chỉ cười đồng ý.
Chiến sự ở Bắc Cương chẳng biết lúc nào mới có thể ổn định, mà Diệp Vân Đình ở lại kinh thành, trống không gánh một cái một cái chức Vương phi suông, trên thực tế không quyền không thế, sau này gã có rất nhiều cơ hội ăn miếng trả miếng.
Hai người mỗi người đều có tâm tư riêng, đều cười đạt thành nhất trí.
Đạt được mục đích, Diệp Vân Đình liền một mình rời đi, chuẩn bị trở về Vương phủ. Nhưng không nghĩ lúc đi qua hoa viên liền bị một tỳ nữ ngăn lại.
Tỳ nữ cúi người, nhẹ giọng nói: "Phu nhân sai ta ở chỗ này chờ đại công tử, muốn mời ngài một chuyến."
"Dẫn đường đi." Diệp Vân Đình chỉ hơi chần chờ, liền đi theo...... Ân thị có lẽ muốn hỏi y tin tức về Diệp Vọng.
Tỳ nữ dẫn y đến một đình ngắm cảnh, Ân Hồng Diệp đã sớm chờ ở chỗ này, lúc nhìn thấy y thần sắc sinh ra sóng lớn, một lát sau liền thu liễm, miễn cưỡng cười cười: "Ngươi đã đến rồi."
Sắc mặt nàng tiều tụy đi rất nhiều, thần sắc cũng không lộ liễu như trước, như một đóa mẫu đơn rực rỡ phú quý, trải qua một trận sương tuyết, rơi vào trong bùn.
Diệp Vân Đình với nàng quan hệ cũng không tốt, thậm chí đã từng có thể gọi là kẻ địch. Nhưng trước mắt nhìn thấy dáng vẻ chán nản này của nàng, lại nghĩ tới còn chưa biết tung tích của Diệp Vọng, cũng chỉ thở dài một hơi, không làm khó dễ gì hơn: "Ta đã phái người dán bố cáo tìm người ven đường từ Vân Dung đến kinh thành, nhưng vẫn chưa có tin tức truyền lại."
Ánh mắt tràn ngập mong đợi của Ân Hồng Diệp ảm đạm đi, nàng ngã ngồi xuống bắng đá lạnh lẽo cứng rắn, tự lẩm bẩm: "Tiểu Vọng từ nhỏ đã không bị khổ, trời lạnh như thế này, cũng không biết nó một mình ở bên ngoài, y phục mặc có đủ hay không, có bị lạnh hay không..."
Diệp Vân Đình không nhẫn tâm nói cho nàng biết, Diệp Vọng trốn khỏi Ân gia, rất có thể trên người cũng không đủ lộ phí. Năm nay mỗi châu phủ phía Bắc đều bị nạn tuyết, triều đình mặc dù có giúp nạn thiên tai, nhưng giữa chừng quan viên địa phương kiếm lời đút túi riêng, cùng một giuộc với nhau. Dẫn đến phía dưới không ít thôn trấn