Diệp Vân Đình nhảy xuống xe ngựa, cho lui ám vệ, thong dong đi đến phía hắn.
Thấy y như thế, Thôi Hi cũng xoay người xuống ngựa, hướng y chắp tay vái chào, vẻ mặt ít đi chút lương bạc khinh mạn, nhiều thêm vài phần chân thành.
“Thôi thường thị có gì sâu xa với ta hay không?” Diệp Vân Đình đến gần, càng thêm cảm thấy quái dị. Y rốt cuộc xác nhận không phải là ảo giác của mình, thái độ của Thôi Hi đối với y so với người khác, hoặc nhiều hoặc ít có chút không giống nhau.
Bất luận là đời trước hay là đời này, vào lúc y bị đưa vào phủ Vĩnh An Vương, Thôi Hi đều từng đề điểm cho y, càng đừng nói vài lần gặp được sau này, Thôi Hi đối với y đều thập phần khách khí. Tuy rằng y chưa từng thấy thái độ của Thôi Hi với những người khác, nhưng trong lời nói của người khác, cũng biết Nội Thị Tỉnh Thôi thường thị được hoàng đế sủng tín, cho dù có là trọng thần triều đình ở trước mặt hắn, hắn cũng khó có được một chút hoà nhã.
Có người mắng hắn thiến đảng làm bộ làm tịch, quy hắn vào cùng một loại với bọn thiến đảng loạn chính ở tiền triều. Nói hắn cất giấu tâm địa ác độc dưới túi da đẹp đẽ, là một con rắn độc sặc sỡ nấp trong chỗ âm u.
Đương nhiên, những lời này các triều thần cũng chỉ dám nói lén, phàm là làm trò nói trước mặt, cũng không thể giữ được cái đầu trên cổ.
Thôi Hi không coi là người tốt, nhưng trực giác của Diệp Vân Đình nói cho y hay, hắn đối với mình hình như không có ác ý. Chỉ là y nghĩ không rõ, rốt cuộc là cái sâu xa gì khiến Thôi Hi nhìn y với con mắt khác.
Trước đó, trong trí nhớ y không có giao thoa gì với Thôi Hi.
Thôi Hi sớm đoán được y sẽ câu hỏi, lại chỉ cười cười: “Đại công tử quý nhân hay quên, tất nhiên không nhớ ra ta.” Biểu tình của hắn vừa chuyển, lại không tiếp tục nói sâu xa của hai người, mà là nói: “Đại công tử từng giúp ta một lần, lúc này ta tới tiễn đưa đại công tử, tiện thể trả lại.”
Hắn nói chính là tiễn đưa, hai người lại đều biết rõ trong lòng, lần này hắn đã quyết ý thả đoàn người Diệp Vân Đình rời đi.
Tuy rằng Diệp Vân Đình cũng không phải không có lực phản kích, nhưng rời đi mà không có thiệt hại luôn là chuyện tốt nhất.
Chỉ là y cũng không nguyện ý không minh bạch mà chịu ơn: “Ta cũng không nhớ từng có ân với Thôi thường thị.”
“Đại công tử không nhớ rõ thì thôi, cũng không phải chuyện vẻ vang gì.” Thôi Hi như không muốn nhiều lời, cười tủm tỉm lại vái chào: “Sắc trời không còn sớm, Thôi mỗ liền chỉ đưa đến đây. Này đi đường xá xa xôi, mong đại công tử trân trọng nhiều hơn. Sau này gặp lại, chỉ sợ cũng đã là kẻ địch.”
Trong miệng nói kẻ địch, trên mặt hắn lại vẫn cười tủm tỉm, tựa hồ cũng không cảm thấy có gì không ổn.
Thấy hắn nói như thế, Diệp Vân Đình cũng không tiện lại làm ra vẻ truy vấn nữa, chỉ có thể vái chào lại, nói: “Thôi thường thị cũng bảo trọng, nếu ngày sau gặp lại, phủ Vĩnh An Vương nợ ngươi một ân tình.”
Thôi Hi lúc này không trả lời nữa, chỉ hạ tay xuống, cười ngâm ngâm nhìn y rời đi.
Diệp Vân Đình lên xe ngựa, từ cửa sổ xe nhìn lại một cái, liền thấy hắn vẫn lẳng lặng đứng ở nơi xa nhìn theo, vì cách khá xa, nhìn không rõ biểu tình trên mặt lắm, chỉ nhìn thấy hắn một thân quan bào đỏ rực bị gió thổi bay lên, góc áo phần phật.
Một màn này giống như đã từng quen biết, y nhớ lại hồi lâu, đột nhiên từ trong trí nhớ phủ đầy bụi nhớ tới một người từng gặp mặt một lần. Nhưng lúc này xe ngựa đã chậm rãi đi về phía trước, y từ cửa sổ xe ló đầu ra giương giọng nói về phía sau: “Ta nhớ ra rồi, ngươi là A Hủy!”
Thôi Hi đứng tại chỗ, động tác hình như có một chớp mắt ngẩn ngơ, tiếp theo đôi tay nâng đến trước ngực vái chào.
Tuy rằng chưa từng trả lời, lại đã là thừa nhận.
Diệp Vân Đình có chút giật mình ngồi trở lại, không nghĩ tới Thôi Hi thế nhưng lại là A Hủy.
Đoạn ký ức kia thật sự là quá xa xăm, Thôi Hi thay đổi cũng quá lớn, tuổi cũng không khớp với trong trí nhớ của y, cho nên y mới không thể nhớ tới.
Chuyện kia ước chừng là khi y mười hai mười ba tuổi, lúc ấy Diệp Tri Lễ không biết vì sao, phá lệ mang y đến cung yến một lần. Nhưng y cực ít khi ra khỏi cửa, giờ vào cung trong lòng liền hoảng sợ, lại không có Quý Liêm làm bạn, sau khi vào cung ngồi vào vị trí cung nhân an bài, động cũng không dám động một chút.
Sau đó vì trên đường uống nhiều quá nước trà, thật sự quá mót, mới không thể không tìm chỗ xả. Kết quả lúc trở về liền lạc đường, quanh co lòng vòng, không biết vòng tới cung điện hẻo lánh nào đó, gặp phải một đám nội thị tuổi không nhỏ đang khinh nhục một tiểu nội thị gầy yếu.
Tiểu nội thị kia thập phần gầy yếu, nhìn lớn gần bằng Quý Liên, lại bị ép cởi hết quần áo, trơn bóng quỳ trên mặt đất. Đám nội thị lớn hơn hắn kia tươi cười dâm tà vây quanh hắn, cực gần việc nhục nhã.
Tiểu nội thị lại không rên một tiếng, khi đôi mắt đen nhánh nhìn thấy Diệp Vân Đình trên hành lang, ngắn ngủi mà sáng lên, nhưng rất nhanh lại tối sầm xuống.
Diệp Vân Đình là lần đầu tiên gặp phải cảnh tượng dơ bẩn như vậy, y tuổi tác tuy không lớn, lại cũng không phải cái gì cũng đều không hiểu, tất nhiên minh bạch mấy nội thị này là đang làm gì. Ức hiếp lăng nhục như vậy, không chỉ là ở trong cung, ở phủ Quốc công cũng có, chỉ là xa xa không có quá mức như vậy mà thôi.
Y lúc ấy tuổi trẻ khí thịnh, không đành lòng trực tiếp tránh đi, liền tráng lá gan quát lớn một câu.
Những nội thị kia có lẽ là thấy y ăn mặc không phải người trong cung, cho rằng y là hiển quý công tử nhà ai đến dự tiệc, trong kinh hách sửa sang lại quần áo liền làm chim thú tan đi, chỉ có tiểu nội thị kia không có chống đỡ, ngã xuống trên mặt đất.
Diệp Vân Đình thấy hắn đáng thương, đến một kiện quần áo che đậy thân thể cũng không có, liền đem áo của mình choàng cho hắn.
Tiểu nội thị kia liền ngẩn người, yên lặng quấn chặt áo choàng. Diệp Vân Đình thấy hắn chỉ ngồi tại chỗ bất động, mới ý thức được hắn bị thương không thể động, nghĩ đưa Phật đưa đến tây, liền dựa theo đường hắn chỉ, đưa hắn về chỗ ở.
Cung yến Trừ tịch, chủ tử trong cung sẽ ban thưởng bốn phía, bất luận cung nhân làm gì cũng đều đi đến nơi náo nhiệt. Chỉ có nội thị cấp thấp không thể lộ mặt trước mặt chủ nhân, mới có thể ở chỗ hẻo lánh của mình tìm chút việc vui. Mà giống tiểu nội thị này, lại chỉ có thể trở thành trò vui cho người khác.
Diệp Vân Đình thương hại hắn, lại cũng không thể thay đổi tình cảnh của hắn. Chỉ trầm mặc đem hắn trở về.
Trước khi y đi, tiểu nội thị nói cho y biết tên của hắn, nói mình tên “A Hủy”. Y nhớ rõ lúc ấy đối phương thập phần suy yếu, lại vẫn mở lớn đôi mắt nói với y: “Lúc trước gặp phải những công tử ca như ngươi, bọn họ sẽ không đuổi những người đó đi, chỉ biết như xem diễn ở bên cạnh nhìn. Cũng có người nhịn không được, lại chê ta dơ bẩn, liền dùng đủ loại đồ vật tra tấn ta. Vì sao ngươi lại không giống bọn họ?”
Diệp Vân Đình lúc ấy không biết trả lời hắn như thế nào, chỉ có thể nói “Cũng