Ám vệ theo tới ngoài sơn trại, sau khi ghi nhớ vị trí, liền đuổi trước khi người trong trại người xuống núi, về miếu hoang trước.
Diệp Vân Đình nghe ám vệ kể lại, nói: “Quả nhiên là lưu dân vào rừng làm cướp.”
Lưu dân cường tráng một chút chiếm núi làm vua, mà những lưu dân nhỏ yếu, hoặc làm tạp dịch, hoặc giống như đôi tổ tôn kia, bị phái ra làm tiên phong, thăm dò tình huống người qua đường. Tiện cho người phía sau xuống tay.
“Thanh niên trai tráng có thể đánh trong trại cũng chỉ tầm năm sáu mươi người. Còn lại đều là người già phụ nữ và trẻ em, đối với chúng ta không cấu thành uy hiếp.” Ngũ Canh nói: “Chỉ là nơi này cách thành Ký Châu không xa, nếu thật sự nháo ra động tĩnh, sợ sẽ khiến cho thành Ký Châu chú ý.”
Diệp Vân Đình lại nghĩ đến một phương diện khác, trong trại tính toán đâu ra đấy phỏng chừng cũng chỉ khoảng trăm người, với cả thành Ký Châu mà nói, vẫn là hơi ít một chút.
Hơn nữa nhìn tình hình hai tổ tôn kia, sống ở trong trại hiển nhiên cũng không tốt. Nếu đến cậy nhờ thành Ký Châu hoặc thành trấnlaan cận, ít nhiều còn có thể nhận một ngụm cháo loãng. Nhưng bọn họ lại cam nguyện ở lại trong trại, hiển nhiên là không tín nhiệm quan phủ thành Ký Châu và thành trấn xung quanh.
Nỗi băn khoăn này gác ở trong lòng Diệp Vân Đình, luôn cảm thấy phải biết rõ mới có thể an tâm, liền nói: “Không cần theo chân bọn họ động thủ thật, bắt giặc bắt vua trước, đến lúc đó các ngươi bắt lấy đầu lĩnh sơn phỉ trước, những người còn lại tự nhiên liền tan. Ta lại sai lang vương cùng chim ưng hù dọa bọn họ một phen, sẽ không mất bao nhiêu công phu.”
Nếu là lưu dân, tất nhiên so ra sẽ kém ám vệ xuất thân quân đội chính quy, cưỡng bức đe dọa một phen, đủ để dọa sợ bọn họ, căn bản không cần cùng bọn họ trực tiếp xung đột, dù sao Diệp Vân Đình cũng chỉ là muốn làm cho rõ thành Ký Châu này rốt cuộc ẩn giấu cái bí mật gì.
Ngũ Canh nghe y nói như thế liền ra ngoài bố trí.
Diệp Vân Đình nghĩ đến lát nữa khả năng sẽ có xung đột, kêu lão Vương phi cùng Ỷ Thu tránh vào trong xe ngựa, cho bốn ám vệ bảo vệ. Chính mình lại ngồi bên đống lửa, chờ đám sơn phỉ kia chui đầu vào lưới.
Đợi như thế ước chừng nửa canh giờ, ám vệ liền nhỏ giọng tới báo: “Người tới.”
Những sơn phỉ đó tự cho là hành sự ẩn nấp, chia làm hai đội, từ phía sau bọc đánh đi lên, lại không biết hành tung đã sớm bại lộ trong mắt ám vệ theo dõi.
Ám vệ ẩn thân trên cây đánh cái thủ thế, tin tức liền nhanh chóng truyền tới tai Diệp Vân Đình.
Y hơi hơi gật đầu, làm cái thủ thế, bảo mọi người chuẩn bị hành động.
*
Dẫn đầu đám sơn phỉ chính là hai đại hán, một người đầy mặt râu quai nón, một người đầu trọc mặt dữ tợn.
Râu quai nón ẩn trong bóng đêm, nhìn ngựa bị buộc ở ven đường, chà xát tay gấp không chờ nổi nói: “Đều là ngựa tốt, cầm đi bán phỏng chừng có thể đổi không ít tiền.”
Đầu trọc nhổ nước miếng lên thanh đao, khinh miệt liếc hắn một cái: “Có thể dùng ngựa tốt như vậy, của cải khẳng định không tệ. Mấy con ngựa này chỉ là thứ đồ chơi. Đến lúc đó chúng ta thăm dò của cải, bảo hai mẹ con kia viết phong thư đưa về nhà, không lo không có bạc.”
Hắn đây là có ý tưởng bắt người đổi tiền.
Khi hai người nói chuyện, đã dẫn người sờ đến cửa miếu hoang. Mười mấy ám vệ cải trang gia đinh đều ngủ ở một bên khác tránh gió, phảng phất giống như chưa phát hiện ra.
Đầu trọc đưa mắt ra hiệu với râu quai nón, chỉ chỉ một đống “gia đinh” đang ngủ, làm một động tác cắt cổ, bảo gã mang theo bộ phận lớn nhân thủ đi giải quyết những gia đinh đó. Bản thân mình lại mang theo bộ phận nhỏ người vào miếu hoang.
Trong miếu chỉ có một người, cũng không có gia đinh hộ vệ nào khác, một công tử trẻ tuổi bọc áo khoác lông chồn đang ngủ đến say.
Đầu trọc ở kia quét mắt nhìn áo khoác lông chồn giá cả xa xỉ, nhịn không được nuốt nuốt nước miếng: “Các huynh đệ, chúng ta phát tài rồi.”
Nói xong, cầm theo đao bước về phía Diệp Vân Đình đang giả bộ ngủ.
Diệp Vân Đình nghe thấy động tĩnh mở mắt ra, đại kinh thất sắc nói: “Các ngươi là ai?”
Đầu trọc kia thấy thế hắc hắc cười một tiếng, kiêu ngạo nói: “Ta là ông nội ngươi!”
Diệp Vân Đình hai tay ôm thân thể, vẻ mặt hoảng loạn mà nói: “Nhưng, ông nội ta đã xuống mồ lâu rồi.”
“……” Đầu trọc nghẹn họng, sau đó cười dữ tợn: “Tiểu bạch kiểm miệng lưỡi sắc bén, đợi lát nữa ngươi liền cười không nổi.” Nói tới liền đem đại đao bóng lưỡng muốn vung lên cổ Diệp Vân Đình.
Diệp Vân Đình giương mắt nhìn, lại bất động. Ngược lại ngửa người ra sau, lạnh nhạt nói: “Quý Liêm.”
“Tới đây!” Quý Liêm trốn sau tượng Phật lập tức đứng lên, đôi tay bế đầu bức tượng Phật bằng đá bị rơi dưới đất đập về phía trùm thổ phỉ đầu trọc.
Tất cả phát sinh chỉ trong nháy mắt, đầu trọc chưa kịp phản ứng, đã bị đầu Phật trọng lượng không nhẹ kia đập dính lên tường.
Miếu thờ rách nát bị liên lụy run run, lung lay sắp đổ.
Đừng nói mấy sơn phỉ theo đầu trọc đi vào, cho dù là đám người Ngũ Canh đứng trên xà nhà cũng nhịn không được “xít” một tiếng, Quý Liêm này cậy mạnh, thật là xem một lần sợ một lần.
Diệp Vân Đình đứng dậy, thong thả ung dung vỗ vỗ bụi rơi trên vai, trầm giọng nói: “Đều bắt lấy.”
Đám người Ngũ Canh từ xà nhà nhảy xuống, dễ như trở bàn tay liền đem mấy sơn phỉ kia chế phục hết.
Y mang theo Quý Liêm đi đến cửa miếu, thấy râu quai nón bên ngoài đã bị chế trụ, những sơn phỉ còn lại thấy tình thế không ổn, ý đồ phá vây. Lại bị ám vệ gói sủi cảo.
Có sơn phỉ đang hấp hối giãy giụa, quay đầu nhìn thấy Diệp Vân Đình văn văn nhược nhược đứng ở cửa miếu, bên cạnh chỉ có một người hầu béo trắng, suy đoán y hẳn là chủ tử của nhóm người này, khẽ cắn môi rút đao đâm về phía y......
Chỉ tiếc còn chưa tới gần, đã nghe thấy trên đỉnh đầu một trận gió ập đến, một con chim ưng cánh mở ra dài gần bốn thước xà xuống, móng vuốt bén nhọn cào thẳng lấy mặt gã. Sơn phỉ cả kinh, bản năng nâng cánh tay lên chắn, trên cánh tay sống sờ sờ bị kéo xuống một miếng thịt. Gã còn chưa kịp thấy may mắn tránh được một kiếp, lại nghe thấy phía sau truyền đến nhiều tiếng hút khí, gã ôm cánh tay bị thương quay đầu lại, liền thấy một con sói xám hung mãnh cường tráng lao thẳng tới phía gã……
Sơn phỉ bị ấn trên mặt đất, hàm răng bén nhọn của lang vương chỉ cách cổ gã chưa đến một nắm tay. Gã thậm chí có thể nhìn trong kẽ răng con sói còn vài mảnh thịt vụn, cùng với mùi tanh khi nó thở ra.
Gã hoảng sợ trừng lớn mắt, tứ chi run rẩy một trận, hạ thân liền truyền đến một trận mùi khai.
Diệp Vân Đình nhíu mày, vẫy vẫy tay với lang vương: “A Huyền, trở về.”
A Huyền là tên y đặt cho lang vương, chim ưng tên A Thanh, y liền vẽ hồ lô lấy một cái y chang.
Lang vương nghe vậy run run lỗ tai, buông sơn phỉ xụi lơ trên mặt đất kia ra, đi dạo bước chân về bên cạnh Diệp Vân Đình ngồi xuống. Khung xương của nó vốn dĩ thập phần cường tráng, ở Vương phủ dưỡng một thời gian, lại đi theo đám người Diệp Vân Đình đường dài bôn tẩu, hiện giờ cơ bắp rắn chắc lưu sướng, càng to lớn hợ. Khi ngồi xổm ở một bên, thậm chí còn cao qua eo Diệp Vân Đình. Một đôi mắt màu xám bạc tràn ngập khí tức lạnh băng của dã thú. Nhìn mười phần làm cho người ta sợ hãi.
Càng đừng nói chim ưng hung hãn cũng đang đậu trên cây cột bên trên miếu hoang, trên móng vuốt bén nhọn kia mơ hồ còn dính vết máu chưa khô.
Những sơn phỉ này nơi nào gặp qua trận trượng như vậy, bọn họ vốn dĩ còn liều mạng một hơi muốn phá vây, hiện giờ bị dọa một trận như vậy, đao trong tay đều leng keng rơi xuống, quỳ rạp xuống đất không ngừng xin tha.
Hai tên trùm thổ phỉ lại bị trói tay ra sau lưng, ép quỳ gối trước mặt Diệp Vân Đình.
Diệp Vân Đình rũ mắt đánh giá bọn họ, nói: “Hỏi.”
Ngũ Canh đi theo Lý Phượng Kỳ, việc thẩm vấn phạm nhân gian tế trải qua không ít, đào tin tức từ trong miệng hai tên sơn phỉ là quá đơn giản. Thậm chí cũng chưa động thủ thế nào, hai tên đó đã thành thành thật thật công đạo toàn bộ.
Theo hai tên trùm thổ phỉ công đạo, bọn họ vốn dĩ là lưu dân Lục Châu chạy nạn đến đây, vì nghe