Xứng Lứa Vừa Đôi

Bàn luận xem mắt dựa vào giới thiệu


trước sau

Chuyển ngữ: Mèo lang thang

Trên đường ngồi thuyền trở về, tất cả như thể lại quay về xuất phát.

Thẩm Hành và Tô Thiên Tuế bất ngờ xảy ra chiến tranh lạnh, tựa như bầu trời đang quang đãng đột nhiên phủ mây mù dày đặc, làm cho mọi người mơ hồ không hiểu làm sao.

Mới vài ngày trước hai người này vẫn còn hòa hòa hảo hảo, tin tức Vương gia muốn nạp Thẩm cô nương làm thiếp tràn lan. Sao chỉ qua một đêm, Tô phu nhân đột nhiên rời đi, hai người này lại ồn ào thành ra như vậy?

Hay là chuyện nạp thiếp vốn chỉ là ý của một mình Tô phu nhân, Vương gia căn bản không hề định cho Thẩm Hành danh phận, cho nên mọi chuyện mới nháo loạn bế tắc như thế? Hoặc là Thẩm Đại tiểu thư tâm cao khí ngạo, không cam lòng làm bình thiếp mà muốn thành trắc phi, chọc cho Vương gia phiền chán? Dù kết quả là kiểu suy đoán nào, lúc này không nên thân thiết với Thẩm Hành mới là biện pháp ổn thỏa nhất. Mới hôm trước các tiểu thư quan gia còn vội vàng đến cửa lấy lòng, qua một đêm như thể gió bắc thổi qua, quét bay tất cả mấy thứ tâm tư chìm nổi.

Đúng là Đạo Đạo không thể không bội phục tầm nhìn xa trông rộng của tiểu thư nhà mình. Bởi vì tiểu thư đã dặn dò mang hết mấy đồ vật này kia mà nhóm khuê tú đưa tới cất vào trong rương, làm cho người ta cũng ngại đến đòi về. Theo lời tiểu thư đã nói thì là: “Dù sao lúc các nàng mang tặng, trong lòng cũng nghĩ ta sẽ trèo cành cao, sau này hối hận rồi lại càng bất mãn vì ta không leo được tới cành. Trái phải trước sau gì cũng đâu nhìn ta vừa mắt, cần gì phải giả vờ thanh cao không cầm nổi làm gì. Sau khi về thì mang đi đổi bạc, còn có thể giúp mấy đứa bé trong miếu được ăn vài bữa cơm ngon, mặc mấy bộ quần áo tốt nữa đó.

Thẩm Hành bên này đóng cửa từ chối tiếp khách, Tô Nguyệt Cẩm vẫn thần sắc như thường ăn ngon ngủ ngon. Nhưng nô tài kề cận người nào cũng biết, Thiên Tuế gia đang rất không vui. Bởi vì ngài ấy luôn ngồi một mình ở đầu thuyền đùa nghịch gì đó, đến cả Thấm Trúc dâng trà ngài cũng không hỏi lại, hắn có phải mới tới hay không.

Tình hình quỷ dị này vẫn tiếp tục cho tới tận lúc hồi kinh, vào một ngày mùa thu xơ xác tiêu điều, đoàn người tách ra ai về phủ nấy. Lúc tách ra Tiểu Vương gia còn cất tiếng gọi “A Hành”, tiếc là Thẩm tiểu thư đi quá mức vội vàng, cuối cùng lại không hề nghe thấy. Quế Viên ở bên nhỏ giọng nói: “Vương gia, người đã đi xa mất rồi.” Tô Nguyệt Cẩm không nói gì, chỉ yên lặng nhìn chằm chằm bóng dáng xa xa kia. Hắn không biết dáng vẻ hiện tại của mình cô đơn đến mức nào, mới khiến cho Quế Viên không nhịn được nói thêm: “Nếu ngài muốn thì cũng nên giải thích sớm đi.” Cả một đường khó chịu, đến nơi mới nghĩ gọi người ta lại, làm sao còn kịp nữa.

Tuy rằng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn xác định Thẩm cô nương không phải người thích kiếm chuyện vô duyên vô cớ. Tô Nguyệt Cẩm xoay mặt sang nhìn ông, vô cùng nghiêm túc đĩnh đạc nói: “Ta cũng phải sĩ diện chứ.”

Mỗi khi hắn muốn bắt chuyện cùng nàng, nàng lại như kiểu chim sợ cành cong trốn trốn tránh tránh. Sau vài lần như thế, hắn cũng rất có thiện chí không đi “dọa” nàng nữa.

Hậu trạch Thẩm phủ, sau khi lăn lộn vài vòng trên giường lớn mềm mại, Thẩm Hành xúc động muốn khóc luôn rồi. Rốt cuộc đã về rồi, chuyến đi lần này so ra, nàng còn vất vả hơn cha mình gấp mấy lần. Tiêu diệt sơn tặc, ngủ giữa đất hoang, bắt sống lợn rừng, cái gì cũng thử qua hết cả. Nếu không phải triều Khánh Nguyên không có tiền lệ cho nữ làm bộ khoái, nàng còn muốn đến nha môn kiếm cơm nữa kìa. Đạo Đạo ở bên vừa nhai chân giò muối vừa hỏi: “Tiểu thư, cô và Đoan Vương gia làm sao thế?” Không phải quan hệ giữa hai người tốt lắm sao, sao trên đường về ngay cả một câu cũng không buồn nói với nhau thế vậy? Một câu này thôi cũng đủ khiến cho Thẩm Hành khắc trước đang vui tươi rộn rã lập tức không còn vui vẻ nổi. “Cái gì mà làm sao, chúng ta vốn cũng chẳng thân thiết gì.”

“Còn không thân thiết?” Nàng ấy ngạc nhiên nói: “Không phải tiểu thư và Vương Gia cũng đã ngủ cùng nhau rồi mà?” Thẩm Hành hoảng hốt bật dậy thét lên, suýt nữa thì cắn phải hàm dưới: “Ai nói lung tung với em thế hả, làm gì có.”

“Là chính Vương Gia nói mà.” Đạo Đạo chớp chớp mắt, nhưng mà nguyên văn câu nói của Vương Gia là: “Buổi tối tướng ngủ A Hành không tốt lắm, ngươi nhớ để ý đắp chăn cho nàng.”

Câu này Vương Gia đã nói với nàng trên đường về. Nàng cũng không biết vì sao Vương Gia tới rồi còn không đi vào cửa, ngơ ngác hỏi thêm: “Ngài tới thăm tiểu thư nhà ta sao? Tiểu thư còn chưa ngủ đâu ạ.”

Khi ấy ngài còn kiên định lắc đầu: “Lúc A Hành tức giận hung dữ lắm.” Hắn không muốn tới chọc nàng để gặp xui xẻo thêm đâu. Nghĩ tới đây, nàng hỏi tiếp một câu: “Rốt cuộc là chuyện khủng khiếp gì đã khiến tiểu thư hững hờ với Vương Gia thế vậy. Chẳng lẽ người nhớ thương trong lòng ngài lại là Cố Hầu gia? Sao ngài có thể thủy tính dương hoa thế chứ!”

Lại nói tiếp, có khi nào không phải tiểu thư nhà nàng mới nảy nở tâm tư, mà hai người này đã qua lại từ lâu trước đó?! Nhưng mà nàng không muốn tới Hầu Phủ làm nha hoàn hồi môn đâu, thức ăn ở nơi đó chắc chắn không thể ngon bằng ngự thiện của Vương Phủ rồi.

Thẩm Hành nhìn chằm chằm lỗ mũi nha hoàn sắp trương to đến nổ, nàng đĩnh đạc dịu dàng nói: “Nếu không muốn bị gả cho con nhà bán chân giò muối thì em mau câm miệng lại đi.”

Đạo Đạo nhìn trộm nàng: “Tiểu thư, lúc tiểu thư mạnh miệng cực kì giống lão gia nha.” Bắt đầu từ năm năm tuổi, nàng đã đi theo tiểu thư rồi, sao có thể không biết tính tình của tiểu thư được chứ. Khi gặp phải chuyện gì có thể khiến mình khổ sở, tiểu thư sẽ lại bày ra dáng vẻ bất cần đời như thế.

Thẩm Hành ngẩng đầu nhìn chuỗi tua rua ngọc bị gió thổi tung, nhẹ giọng: “Giống cha ta thì có gì phải ngạc nhiên, ta là con ruột của cha ta mà. Trời lạnh rồi, đóng cửa sổ lại đi.”

Từ sâu trong tiềm thức, nàng không muốn nhắc đến chuyện này thêm nữa. Không phải vì cảm thấy truyện này có gì
quá phận, mà chỉ là thấy thất vọng mà thôi.

Tô Nguyệt Cẩm – một nam tử không màng thế tục, nàng vẫn tưởng rằng hắn không phải người như thế, ít nhất là khác xa mấy tên công tử hay ra vẻ đạo mạo ngoài kia. Nhưng có gì chắc chắn những thứ nàng nghĩ nhất định phải là sự thật? Con cháu thị tộc vốn tính tình phong lưu, người ta vẫn nói, chỉ nghe người mới cười, nhưng nào ai biết người mới có thể cười được bao lâu? Chuyện của Tô Dạng cũng không đến lượt nàng thương cảm. Nàng chỉ muốn thở dài, hóa ra hắn lại bạc tình đến vậy.

Ngày trở về kinh thành, mọi thứ vẫn tựa như lúc rời đi, đường phố vẫn náo nhiệt phồn hoa như ngày trước, hoàng thành vẫn mang dáng vẻ xa hoa trang trọng nhất nghênh đón người về đây.

Giờ lên triều sớm, công tích của hành trình Thái Sơn khiến Thánh Thượng vô cùng vui vẻ, không ngớt lời ca ngợi đứa con mà mình sủng ái nhất, quan viên lớn nhỏ đi theo cũng được phong thưởng tương ứng. Thẩm Quát được đề bạt lên một bậc, ngay cả Thẩm Hành,  nhờ có công bảo vệ Hoàng Tử, cũng được ban thưởng một đôi ngọc bích Như Ý xanh biếc và một chiếc thanh quạt Bát Bảo Lưu Kim.

Cha nàng mặc triều phục tam phẩm, khi ông giả vờ kiểu cách hồi phủ cũng là lúc Thẩm Hành đang đối diện với tiếng khóc than của hạ nhân. Cũng sắp tới cuối tháng, bổng lộc của cha nàng hơn phân nửa đã dùng để mua đặc sản địa phương, không biết có còn dư đồng bạc cắc nào mà phát tiền công không nữa.

Thẩm Quát nghênh ngang tiêu sái đi tới, khí thế vung triều phục: “Ngân lượng cứ phát như lệ thường, ngoài ra trưa nay mỗi người sẽ được thêm phần thịt.” Nhất thời tiếng hoan hô ủng hộ ngập tràn. Mỗi giai tầng đều có quỹ đạo cuộc sống riêng của nó, giống như ở Thẩm phủ vậy thôi, lâu lâu được thêm một phần đồ ăn, hoặc là thỉnh thoảng được ban cho đôi phần thưởng, đó đã là một chuyện đáng ăn mừng.

Đúng như suy nghĩ trước đó của Thẩm Hành, quả nhiên nàng và Tô Nguyệt Cẩm không hề gặp lại. Ngoại trừ buổi tối ra ngoài đi dạo một vòng, đại đa số thời gian nàng đều thành thành thật thật ở lại trong phủ, thỉnh thoảng ngâm hai câu thơ đau buồn, thêu hai con chim sẻ, lấy việc duy trì hình tượng khuê tú đoan trang làm mục tiêu cuộc sống.

Sau khi hồi kinh không lâu, Thẩm phủ tiếp đón một bà mối Lư lanh mồm lẹ miệng tới giới thiệu vài mối hôn nhân.

Tuổi của nàng không nhỏ, cuối cùng cũng phải tìm một nam tử an phận thủ thường mà sống.

“Hôm nay giới thiệu với tiểu thư vị này, là một phú hộ có tiếng ở kinh thành chúng ta, công tử của Trương Bách Vạn Trương viên ngoại là một người thật thà phúc hậu, giữa đầu mày còn hiển lộ sự phú quý giàu sang. Thẩm tiểu thư nhìn thấy chắc chắn sẽ hết sức vừa lòng.”

Thẩm Hành đã không còn nhớ nổi đây là lần thứ mấy mình đi xem mắt, dù sao lần nào cũng vậy, bà mối Lư này vẫn sẽ ca tụng đối phương đến rực rỡ chói lòa, nhưng sau khi kiểm nghiệm, chung quy lại nàng vẫn bị thương tổn tinh thần khó tránh.

Vài ngày trước bà có giới thiệu một thư sinh, nói là tiến sĩ Khánh Nguyên năm ba mươi hai, học vấn cực kỳ uyên bác, bộ dáng cũng tuấn tú rạng ngời.

Đâu ngờ vừa mới thấy, người nọ đứng lên còn không cao bằng nàng khi ngồi xuống. Thẩm Hành tâm tính thuần phác thiện lương đã nói thẳng câu: “Ngài có thể ngồi lên ghế dựa được không? Có cần ta tìm người ôm ngài lên không?”

Kết quả là hắn ta cứ thế phẩy tay áo bỏ đi, chẳng có chút phong độ nào cả. Còn thêm lần nữa, người được giới thiệu là một giáo đầu võ quán, nghe nói là hán tử cường tráng có thể chân giẫm mãnh hổ. Ai nhìn qua cũng biết, chân giẫm mãnh hổ là chỉ lúc người ta chưa què mà thôi. Nàng còn nhớ lúc nhìn thấy hắn chống gậy bước vào, trong tay là cái bát sứ men xanh thật lớn định dùng làm lễ gặp mặt cho nàng, nàng gần như đã vận dụng hết hơi sức toàn thân mới nhịn được cảm giác xúc động muốn thả một đồng tiền vào đó.

Thẩm Hành từng bị thối hôn, lại còn là chuyện sau khi chiếc kiệu hoa đã ồn ào náo nhiệt khiêng qua nửa tòa thành, xong lại được nâng nguyên xi về chỗ cũ. Hôn sự của con trai trưởng thừa tướng, phàm là ai có thể diện trong triều đều sẽ tới tham gia, cũng đều chứng kiến dáng vẻ mất sạch hết tôn nghiêm của nàng. Một nữ tử bị thối hôn như vậy, quan viên có thân phận thì không ai muốn cưới, quan viên không có thân phận thì lại không dám cưới.

Cô nương hơn hai mươi tuổi đầu, dù không tìm tới con cháu nhà quan cũng khó mà tìm được đối tượng tốt mà gửi gắm.

Công tử nhà giàu lần này quả nhiên cũng không khiến nàng thất vọng. Khuôn mặt lộ liễu đầy “phú quý” không chỗ nào không thịt, trập trùng nối tiếp, ngũ quan tròn vo thế này đúng là biểu trưng của vận tài như nước, tung hoành đại sát tứ phương.

Sau khi ngồi xuống, hắn ta nhìn nàng từ trên xuống dưới, cười tủm tỉm nói:

“Nghe nói nàng hai mươi hai? Ta thấy không giống lắm ấy nhỉ, còn sáng láng hơn cả nha đầu mười sáu tuổi mà cha ta mới nạp ba phần đó.”

Thẩm Hành mỉm cười gật đầu, chuyện xem mắt này đúng là chẳng giống bản giới thiệu chút nào.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện