Tay mài mực bị cán bút gõ ba cái, Tô Nguyệt Cẩm cười bất đắc dĩ nhìn nàng.
“Nghĩ gì mà xuất thần thế, mực cũng khô rồi.”
Nàng ngượng ngùng thu tay về, định thêm chút nước vào, nhưng lại bị hắn ngăn cản.
“Nghỉ ngơi một chút đi, nên ăn bữa tối rồi.”
Bất giác, nàng đã ở với hắn ròng rã suốt buổi chiều.
Nếu ở lại nữa không biết sẽ chờ đến bao giờ.
Thẩm Hành há miệng, cuối cùng vẫn phải từ chối.
“Cần gì chứ? Ngài biết…”
“Bởi vì ta không muốn từ bỏ.”
Hắn lên tiếng ngắt lời nàng, khuôn mặt trong trẻo vẫn dịu dàng như vậy.
“A Hành, tại sao lại không thử một lần? Ta không phải Lâm Hi Hòa, nàng cũng không còn là tiểu cô nương không hiểu thế sự như ngày trước. Có một số việc không phải chỉ dùng mắt để nhìn, mà phải dùng tim cảm nhận. Nhân sinh ngăn ngủi mấy chục năm, từ khi cuộc đời của ta có thêm nàng, ta chưa từng nghĩ sẽ bỏ qua như thế.”
Trong thư phòng yên tĩnh, dưới ánh nến chập chờn, khuôn mặt tuấn tú kia vẫn tinh tế lạnh lùng như thuở trước. Nhưng trên đó lại hết đỗi chân thành, cũng cực kì thành khẩn.
Bàn tay hơi lạnh nhẹ nhàng nắm chặt đầu ngón tay của nàng, tiếng tim đập đột nhiên tăng nhanh không biết là của nàng, hay của hắn.
Từ lúc đi ra khỏi Đoan vương phủ, cả người Thẩm Hành đều mờ mịt.
Cũng không phải Tô Nguyệt Cẩm không khiến nàng dao động.
Nếu như hắn không phải là hoàng tử, hoặc nếu hắn chỉ là nhi tử của quan to, nàng sẽ thử đánh bạc lần này. Thế nhưng hắn lại là người cách “vị trí kia” gần nhất, mà ở nơi đó, nhất định không phải chỉ có một người được độc chiếm “hậu viện” thôi đâu.
Ánh sao buổi tối rất sáng, khi nàng đẩy cửa ra đi vào, cha đang ngồi trong hậu viện đọc sách.
Nàng chầm chậm đi tới, nhẹ giọng nói: “Nếu như nhất định đã không có kết quả, còn cần phải cố gắng nữa không cha?”
Thẩm Quát nhìn nàng mỉm cười: “Lúc mới bắt đầu không ai biết trước kết quả của nó cả. Nhưng mà Hành Hành, không phải con đã có kết quả rồi sao?”
Đây là câu nói triết lý nhất mà cha nàng từng nói, trong rất nhiều câu đáp giữa Thẩm Hành và ông, câu nói như vậy đúng là hiếm thấy.
Nàng cúi đầu nhìn đôi hài của mình.
“Thực ra con cũng không biết, chỉ là trong lòng con, con không đành lòng từ chối hắn.”
Nàng cứ nghĩ cha nàng sẽ lại nói vài câu danh ngôn để an ủi mình, nhưng mà lời kế tiếp lại cực kì thông tục dễ hiểu.
Thẩm Quát nói: “Gạo sống đắn đo không biết có nên nấu thành cơm chín. Mà cơm chín cũng nghi ngờ không biết cái nồi mình xài có thích hợp để sống hết cả đời. Hành Hành, cha không phải là người hủ bại, nếu con thấy muốn bứt ra, cha vẫn sẽ ủng hộ con.”
Ông nói xong câu đó thì đi ngủ, để lại một bóng lưng “Ta rất là văn minh” khiến Thẩm Hành hoàn toàn cứng đờ nguyên chỗ cũ.
Gạo sống nấu thành cơm chín? Nhưng mà cơm của nàng còn chưa có chín mà!!
Cha nàng làm sao....
Tô Nguyệt Cẩm!!!
Sáng sớm ngày thứ hai, Thẩm Hành mặc kệ mọi lời khuyên lao mình tới Đoan vương phủ.
Lúc đó trời đang còn mù sương, mấy nô tài dậy sớm quét tước nhìn thấy nàng leo tường chui vào thì suýt chút hô hoán gọi người tới bắt.
Quế Viên công công mập mạp cũng vội vã tới góp mặt, vô cùng ngạc nhiên hỏi: “Thẩm đại cô nương nghĩ thông suốt rồi? Người đang yêu một ngày không gặp như cách cả trời thu, ngài lo lắng quá nên vội vàng muốn gặp chủ nhân chúng ta hả?”
Trước mặt khuôn mặt này, toàn bộ ngũ quan đều tập trung một chỗ, còn mang theo một nụ cười cực kỳ nịnh nọt.
Nếu như có thể, Thẩm Hành thật sự rất muốn lưu lại gì đó trên khuôn mặt nham nhở đằng kia, nhưng mà giờ nàng không có thời gian làm chuyện đó.
Đè nén khóe miệng đang co giật kịch liệt, nàng cố sức ôn hòa nói:
“Đúng đấy, tìm Vương gia mấy người đây, hắn đang ở đâu vậy?”
“Vương gia chúng ta còn chưa dậy đâu, nhưng nếu ngài đã tới, nhất định ngài ấy cũng sẽ rất vui mừng, nô tài đưa ngài đi.”
Quế Viên nói xong thì hứng thú bừng bừng dẫn đường, nhưng Thẩm Hành lại vội vàng ngăn cản.
“Không cần phiền phức vậy đâu, ông nói vị trí, tự ta đi tìm là được.”
Đánh hắn, bị nhiều người thấy thì không tốt.
Quế Viên công công không rõ chuyện gì, nhưng thấy nàng vội vã tìm Vương gia như thế, thì vui tươi hớn hở chỉ phương hướng.
Cho đến khi Thẩm Hành đi rồi, ông còn dương dương tự đắc nói với người bên cạnh.
“Nhìn thấy không đó, hai vị chủ nhân này đang định thân mật đấy, xem chừng chẳng bao lâu nữa là sẽ có tiểu chủ nhân rồi.”
Thẩm đại tiểu thư đương nhiên không biết hành vi của mình vô thức đã trở thành đề tài câu chuyện trong Đoan vương phủ. Giờ trong lòng nàng chỉ muốn kéo áo Tô Nguyệt Cẩm mà gào thét một câu, lão nương nấu cơm với ngài lúc nào hả.
Trên thực tế, nàng cũng đã làm như vậy rồi.
Lúc nàng nổi giận đùng đùng đẩy cửa đi vào, người nào đó còn nằm trên giường ngủ ngon lành say sưa, dưới lớp áo ngủ bằng gấm như thể một hài tử bình thường vô hại.
Nhưng ai mà biết đây lại là tên xấu xa vô liêm sỉ cỡ nào.
Kéo ống tay áo lên, Thẩm Hành đưa tay đấm xuống một chưởng.
Nắm đấm cực mạnh còn kéo theo tiếng gió vang vun vút.
Nhưng mà một đấm cực nhanh này lúc sắp tới được khuôn mặt đôi phương lại bị giữ chặt, trở tay kéo một cái, trên cổ là lưỡi dao cực sắc.
Thậm chí ngay cả khi ngủ hắn cũng phải cảnh giác đến thế.
“A Hành?”
Tô Nguyệt Cẩm mở đôi mắt buồn ngủ mông
lung, khi nhìn thấy người trước mặt là Thẩm Hành thì cũng thoáng bất ngờ.
“Sao lại tới sớm thế?”
Hắn còn tưởng là thích khách nữa đấy.
Thong thả rút đoản kiếm kia đi, hắn ôm chăn ngồi dậy, trên mặt vẫn còn nét mơ mơ màng màng buồn ngủ.
Nhưng mà Thẩm Hành đâu có rảnh để bàn chuyện phiếm việc nhà với hắn, lúc đoản kiếm kia vừa rút đi, lần thứ hai nàng đưa tay lao đến người nào đó.
“Sớm vậy? Ngài ngủ ngon thật nhỉ, ai bảo ngài nói với cha ta chúng ta gạo nấu thành cơm hả? Ngài trắng trợn hủy đi danh tiết của ta đấy có biết không?”
Thân thủ của nàng cũng xem như gọn gàng, nhưng phản ứng của Tô thiên tuế gia còn nhanh hơn tưởng tượng.
Vừa liên tục đỡ chiêu, vừa từ tốn ngáp dài.
“Sao lại dữ thế, nếu ta không cưới nàng thì còn ai dám lấy.”
“Huống hồ ta cũng không nói gì cả, chỉ nói với cha nàng, giữa chúng ta từng trực tiếp tương trợ lẫn nhau. Ta chỉ nói thật lòng, nhưng mà nhạc phụ đại nhân lại không giải thích đúng đắn.”
Tương trợ trực tiếp? Nhạc phụ đại nhân? Hắn gọi đúng là thuận miệng.
Mặt Thẩm đại tiểu thư lạnh tựa sương, ra tay cũng không nương một chút.
Nhưng mà Tô Tiểu Thiên tuế chỉ xem đó là khoa chân múa tay thôi, hắn đưa tay nắm lấy, kéo nàng ôm siết vào lòng.
“Ngoan chút nào, ta còn chưa tỉnh ngủ đâu.”
Hắn ôm nàng nằm xuống giường, lười biếng nói.
Hơi thở nóng hổi dính sát bên tai, phảng phất lướt khắp toàn thân như một đôi tay nhỏ, nóng bỏng lạ thường.
Thẩm Hành tức giận đến đỏ chín cả mặt, nhấc khuỷu tay lên lại chạm vào ngực hắn, nhưng…
“Muốn ngủ thì ngài ngủ đi, mau thả ta ra.”
Sau khi giãy giụa một hồi, trên đầu toát cả mồ hôi, nàng không thể không thừa nhận, tên nam nhân nhìn thì gầy gò hóa ra lại cường tráng quá đi.
Ôm “nhuyễn ngọc ôn hương” trong ngực, nam nhân nào rồi cũng sẽ mỉm cười, Tô tiểu thiên tuế cọ cọ vào cổ nàng, chôn mặt vào cần cổ.
“Nằm một lúc thôi.”
Tiếng nói của hắn có mấy phần lười biếng, giọng nói khàn khàn đục đục lan vào mang tai, trêu chọc người ta đến lạ.
Thẩm Hành hơi nghiêng đầu, đưa nắm quả đấm nhỏ lên uy hiếp.
“Ngài mà không buông ta ra, ta sẽ đánh đấy.”
Dáng vẻ vừa hoảng loạn vừa bướng bỉnh kia lại càng khiến Tô Nguyệt Cẩm buồn cười.
Lồng ngực rung rung càng làm mặt nàng thêm đỏ.
Hắn nói: “A Hành, lúc nàng giả ngốc cứ như một con mèo đụng tường ấy”.
Thẹn quá thành giận, lại còn giương nanh múa vuốt.
Thẩm Hành vốn đã tức giận đầy bụng, giờ nghe hắn còn cười nhạo mình như thế thì xoay mặt lại mắng:
“Ngài mới là mèo, ngài ỷ thế hiếp người, đùa giỡn cô nãi nãi đàng hoàng.”
Nàng vốn trời sinh thanh tú, vừa rồi còn vật lộn cả buổi, mặt mày cũng hồng hào tròn trịa cả ra. Đôi môi hé mở khẽ nhếch lên, lộ ra hàm răng chỉnh tề bên dưới, thật là ngon miệng.
Tô thiên tuế nhìn chăm chú “Cô nãi nãi” trước mặt mình, hắn nghĩ cái gì mà ngồi trong lòng cũng không loạn đúng là câu nói bậy.
Hắn cũng không do dự thêm gì nữa, cúi người ngậm lấy đôi môi đỏ mọng kia.
Hắn thừa nhận, xưa nay hắn đã không phải quân tử gì.
Lúc đôi môi chạm vào nhau, mềm mại hệt như hắn thường hay đoán, cả hai người đều thoáng rùng mình run rẩy.
Thẩm Hành không ngờ hắn sẽ hôn mình như vậy, Tô Nguyệt Cẩm lại không ngờ hương vị này sẽ tuyệt vời đến thế.
Hắn vuốt nhẹ bờ môi nàng, trằn trọc nuốt hết ngây ngô, động tình chưa bao giờ xuất hiện.
Cả cơ thể Thẩm Hành đều rơi vào rối loạn, cũng không biết phải khước từ làm sao.
Lúc đầu lưỡi uốn lượn thăm dò cạy mở hàm răng, nàng đã không thể suy nghĩ thêm gì nữa. Đầu lưỡi mơn trớn mỗi một tấc ngóc ngách trong khoang miệng, như thể muốn nuốt nàng ăn luôn vào bụng, hung hăng cướp đoạt toàn bộ hô hấp của mình nàng.