Xứng Lứa Vừa Đôi

Bị Đại Lý tự bắt giữ


trước sau

Chuyển ngữ: Địa Đản

Ở trong đám triều thần, Lâm Phương Tri là người nói một không nói hai, cho dù là quan chức đồng cấp cũng phải nể mặt ông ta vài phần, vì vậy ông không ngờ Thẩm Quát lại dám nói thẳng với mình như mấy.

“Không có quấy rầy?! Vậy thí sinh kia thì sao? Trong lúc đang làm bài thi, mà ông lại bắt giữ thí sinh lại, thế là có ý gì?”

Vốn dĩ, việc giám thị đi kiểm tra là đúng với quy định, cũng không tính là chuyện to tát gì. Nhưng khi Lâm Tri Phương dùng hai từ “bắt giữ”, chuyện lại khác xa rồi.

Sau khi nhìn thấy Lâm Tri Phương, thí sinh kia không còn căng thẳng như lúc trước, cậu ta giành nói trước: “Đại nhân minh giám, học trò chỉ đi vệ sinh có một lần, lúc quay ra thì bị Thẩm đại nhân chặn lại. Kính xin đại nhân chủ trì công đạo, minh oan cho học trò.”

Phụ thân hắn là thế giao với Lâm gia, có Lâm Tri Phương ở đây, hắn sẽ được phần hơn. Lâm Tri Phương cười lạnh rồi nhìn Thẩm Quát:

“Đã như vậy rồi, Thẩm đại nhân nói xem đã xảy ra chuyện gì. Thi hội không giống với thi hương, nếu không có chứng cứ xác thực thì không được phép bắt giữ, Thẩm đại nhân, ông nói đúng không?”

Trên trán Vương đại nhân toát mồ hôi lạnh, ông nhìn Thẩm Quát với dáng vẻ trung quân báo quốc, nhất thời không biết ông ta có nắm chắc chứng cứ gì trong tay không hay chỉ cố gắng chống chịu mà thôi.

Không ngờ là, Thẩm Quát lại đi tới phía trước, bình tĩnh đáp lời: “Quả thật là có chuyện kì lạ. Nếu như Lâm đại nhân muốn biết chân tướng rõ ràng, có thể chấp thuận cho hạ quan dùng cách trực tiếp được hay không?”

Chân của Vương đại nhân cũng run lên rồi.

Lâm thừa tướng khinh miệt nhìn Thẩm Quát một lượt.

“Tùy ông.”

Lục soát cũng đã lục soát rồi, ông muốn xem xem, rốt cuộc Thẩm Quát có thể làm sáng tỏ điều gì. Lời vừa nói xong, ông đã thấy hối hận rồi, bởi vì Thẩm Quát nhanh chóng đưa tay túm thẳng lấy yết hầu của thí sinh kia, ép hắn “ọc” một tiếng, ói ra luôn tại chỗ.

Như đã nói lúc trước, dù sao Cử Canh Thì cũng là người có công danh. Mặc dù quan trong kinh thành không giống như quan huyện, nhưng trong trường hợp không có bằng chứng mà đối xử với thí sinh như vậy, đây cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp là gì.

Một người nhã nhặn như Thẩm Quát lại làm ra chuyện đáng hổ thẹn đến vậy, nhưng ông ta tuân mệnh Lâm Tri Phương, tra hay không tra thì cũng kéo ông xuống nước. Trong lúc thi hội, đồ ăn của tất cả thí sinh đều được cung cấp như nhau, ngày hôm nay ăn hẹ, nôn hết như thế cũng có thể tưởng tượng được mùi vị của nó sẽ kinh dị nhường nào. Nhưng mà thứ khiến người ta xôn xao lại là, nằm trong đống bẩn thỉu kia lại có một tấm lụa nhỏ nằm lẫn lộn.

Vương đại nhân bên cạnh vội vàng bước hai ba bước lớn lên phía trước nhìn xem, trên mảnh lụa kia có chép một đoạn văn rõ ràng, có liên quan đến đề thi lần này: “Hội am tân điển”.

“To gan, đến trường thi rồi mà còn gian lận, ngươi tưởng ngươi có mấy cái đầu hả!!”

Tấm lụa này khá mềm, dù có nuốt vào bụng cũng không làm ảnh hưởng đến cổ họng như những loại giấy bình thường. Nghĩ đến lúc trước Thẩm đại nhân vẫn xoay xoay tên Cử Canh Thì này, hóa ra là muốn ép hắn nôn ra. Nhìn sắc mặt của Lâm Tri Phương lúc này, Cử Canh Thì bị dọa sợ luôn rồi, hắn lảo đảo ngã quỵ xuống đất, khóc ròng, nói: “Lâm thế bá, cứu cháu.”

Bí mật mang theo đồ vào trường thi không phải là chuyện nhỏ, nhẹ thì bị tước bỏ danh phận tú tài, nặng thì bị đày đi sung quân, thậm chí còn có khả năng bị tù chung thân. Đương nhiên, Lâm Phương Tri chẳng bận tâm hắn có thể bị sung quân hay không, ông chỉ quan tâm mặt mũi của mình đã bị mất sạch trước quan lại triều thần. Ống tay áo vung lên, tát mạnh một cái lên mặt người kia.

“Đồ ngu xuẩn, ai là thế bá của ngươi, bản quan không nhớ mình có một người cháu như ngươi.”

Sau khi lấy được đáp án trong nhà vệ sinh, tên này đã mua chuộc người trong trường thi, to gan đem đáp án vào đây. Chuyện thi cử lần này Hoàng thượng cực kì để ý, ông cũng không muốn bị dính vào phiền toái.

Mặt nghiêm lại, ống tay áo phất lên, ông xoay
mặt lại nói với Thẩm Quát, “Tâm tư Thẩm đại nhân kín đáo, quả nhiên hơn người. Chuyện này giao cho ông xử lý đi.” Sau đó ông ta không buồn nhìn Thẩm Quát thêm một cái, cũng không quay đầu nhìn lại đám người phía sau, cứ thế dẫn người rời đi. Vốn đang định gióng trống khua chiêng ầm ĩ chạy đến đây tự mình điều tra, cuối cùng lại buông tay rời đi như vậy. Ngang nhiên mượn tay ông làm việc, tên Thẩm Quát này, đúng là chẳng coi ông ra gì.

Vương đại nhân đứng bên chân vẫn còn run rẩy, mãi đến khi góc áo kia biến mất mới dám tiến lại gần Thẩm Quát, “Đại nhân tính toán như thần, sao ngài biết tên này sẽ nuốt mảnh lụa vào trong cổ?” Việc này cũng lạ kỳ thật đấy, làm gì có ai sẽ nghĩ ra được chứ.

“Ông không nghe giọng cậu ta éo éo, mặt thì đỏ bừng lên sao. Bình thường khi nói chuyện mọi người đều có thói quen nuốt nước bọt, nhưng hắn ta thì không, bởi vì sợ làm ướt mảnh lụa kia, không nhìn rõ chữ ở bên trên nữa.”

Quả đúng là như vậy, nhưng mà, “Khi có cái gì đó mắc trong họng rồi thì làm sao mà phát ra tiếng được?”

Thẩm Quát đắc ý nhìn Vương Bỉnh Thừa. “Ở trên phố vẫn diễn xiếc đó thôi, môi người làm xiếc dù bất động nhưng vẫn phát ra âm thanh, người ta gọi đó là phúc ngữ, tên Cử Canh Thì học được cái này, khi phát ra tiếng thì phối hợp với khẩu hình, cực kì thông minh, chỉ tiếc là thông minh nhầm chỗ.”

Thì ra còn có chuyện như thế nữa. Vương đại nhân nghe xong thì vô cùng kính phục, ông chắp hai tay lại, “Hôm nay được mở mang kiến thức, đại nhân quan sát tỉ mỉ như vậy, thực sự khiến cho Vương mỗ thẹn thùng.”

Thẩm Quát nghiêng người né tránh, khoát tay đáp lại: “Việc này thì Thẩm mỗ cũng không dám kể công, do có cao nhân chỉ điểm ta mới biết được chuyện này.” Không riêng việc này, ngay cả việc tra ra được những thứ kia cũng là nhờ sự chỉ điểm của người kia.

Cao nhân? Vương Bỉnh Thừa kinh ngạc, “Không biết vị cao nhân này là người trong triều phải không?”

“Ở trong triều, nhưng không gặp thường xuyên.” Trên mặt Thẩm Quát vương ý cười, nói thêm dăm ba câu nữa rồi vuốt cằm đi xử lý những chuyện còn lại. Chỉ còn lại một mình Vương đại nhân đứng ngu người tại chỗ, cau mày suy nghĩ. Trong triều, lại không thường xuyên gặp mặt thì là ai được chứ? Cao nhân, vậy thì chức quan hẳn không thấp, lại không thường xuyên vào triều….Vương đại nhân vỗ mạnh vào trán một cái.

Đó không phải là vị thiên tuế của Vương phủ kia sao, Đoan tiểu vương gia!

Cho đến ngày yết bảng, Thẩm Quát mới được xách hành lý từ trường thi đi ra. Thẩm Hành và Đạo Đạo cùng nhau tới đón ông, nhìn thấy không có bất kỳ hồi quang phản chiếu nào từ trên người phát ra, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.

Trong mắt Thẩm Hành, ông vẫn giống hệt trước đây, cho dù lần này Thẩm Quát đã thăng quan từ tam phẩm lên thành chính tam phẩm. Ông may thêm vài bộ quần áo mới, còn cố ý tranh thủ thời gian, quay về quê hương thăm mộ tổ, dập đầu một lượt mới quay về.

Nàng nhìn lên đầu cha mình rồi cảm thán “tuổi trẻ có chí”, dù đã lớn tuổi nhưng chỉ cần bền lòng, tổ tông đều nhìn thấy cả thôi.

Nhưng đâu ai biết trước, có một số việc tổ tông không thể nào nhìn được. Ngay sau hôm thi đình kết thúc, cha nàng đi ứng mão rất lâu mà không thấy quay về. Công công phụ trách truyền lời, lan hoa chỉ nhếch lên, nhỏ nhẹ nói rằng, “Thẩm Quát bị nghi ngờ nhận hối lộ, hôm nay lúc lâm triều đã bị Đại lý tự bắt giam, người nhà được vào thăm một lần. Thẩm cô nương mau thu dọn đồ đạc rồi đi theo ta luôn.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện