Xứng Lứa Vừa Đôi

Lừa cha


trước sau

Tư duy người này nằm ở một quỹ đạo không hề giống người bình thường chút nào, Thẩm Hành oán thầm, nhưng vẫn phải cẩn thận từng li từng tí một, hỏi.

“Gần đây hành cung không giống như trước kia. Không biết có phải Vương gia đang phái người tìm không, đã có kết quả chưa?”

Hắn không trực tiếp trả lời câu hỏi của nàng, mà còn hỏi ngược lại: “Cô có biết trong hành cung có bao nhiêu lỗ nước không?”

Nàng lắc lắc đầu.

“Tính cả tường ngoài tổng cộng có hơn một ngàn sáu trăm bốn mươi lỗ, mỗi khi trời mưa to còn có nô tài chuyên phụ trách kiểm tra có thoát nước hay không”. Ý tứ câu này là, cô tìm nơi vất đá hay ghê nhỉ.

Mấu chốt nhất chính là: “Trong điện đều là nô tài từ kinh thành mang tới, số người còn lại là quan nô ở Vũ Thành. Giờ không biết tung tích của linh thạch, cô thấy, khả năng nào là lớn nhất?”

Thẩm Hành sửng sốt, linh thạch bị người ta lấy đi rồi!!

Người trong cung mang ra chắc chắn đều rất có chừng mực, đồ trân phẩm đến đâu cũng đã thấy rất nhiều lần, huống chi nếu được chủ nhân khen thưởng còn có thể nhận thêm nửa tháng bổng lộc, cho nên họ không thể lén lút lấy một tảng đá được. Mà quan nô thì không như thế, họ quét tước ngoài hành cung một thời gian dài, cũng sẽ là những người đầu tiên thấy viên đá tế núi kia, họ không biết giá thị trường, nhưng đồ trong cung thì thể nào cũng đổi được bạc, đây là chuyện rất có khả năng xảy ra.

Trộm di vật của thánh tổ là tội lớn, dù bán đi hay cất ở nhà đều không tránh được. Nếu gióng trống khua chiêng hỏi từng người, chỉ sợ dù cắn răng liều chết cũng không ai dám giao vật đó ra.

Hành cung giới nghiêm là để những cung nhân này không thể bán linh thạch đi. Phong tỏa cửa thành là để đảm bảo linh thạch vẫn nằm trong phạm vi tìm kiếm trong thành.

Vũ Thành không lớn, nơi có thể buôn bán đồ trong cung cũng không nhiều. Tảng đá tế núi chỉ to bằng bàn tay, màu xanh lục, vừa nhìn đã biết là đồ cổ trăm năm, khả năng lớn nhất chính là bán cho các thương gia đồ cổ.

Mà hiệu buôn Lưu Phương cư là tiệm có sức ảnh hưởng lớn nhất, hôm nay đến đó một lần, Vương chưởng quỹ kia sẽ dò hỏi mấy nơi, dù không tìm được cũng sẽ đánh tiếng cho nhiều người biết là đang có một người ra giá cao mua bích tiên nghiễn thạch.

Lưu Thần Phương là thợ thủ công ngự dụng dưới triều Minh Yến, nghiễn thạch ông làm chủ yếu sử dụng hoa văn Bàn Long là chính, hình thức cũng gần giống với tảng đá tế núi kia.

“Đây gọi là tiền đẩy người đi, dù không tìm được tung tích của nó cũng sẽ có người mang mấy tảng tương tự đến thử vận may. Nghe nói Vũ Thành còn có một chợ đêm đồ cổ, chỉ có người trong nghề mới biết nơi mở chợ, mấy tên chuyên đầu cơ cũng đến tìm đồ ở đây. Mà linh thạch này rất có khả năng đang trộn lẫn ở đó”.

Thẩm Hành nói xong thì âm thầm tặc lưỡi, chiêu ‘dẫn xà xuất động’ này đúng là tâm tư kín đáo.

Tô Tiểu Thiên Tuế nhìn nàng một cách khá là tán thưởng: “Chưa ngốc đến mức không có thuốc chữa. Chỉ là có điểm cô đoán sai rồi”.

“Sai cái gì?” Nàng khiêm tốn muốn nghe thỉnh giáo, hắn lại phiền muộn thở dài một hơn:”Ta thật sự muốn tìm khối nghiễn thạch của Lưu Thần Phương.”

Không biết ông lão đần độn kia có giúp hắn tìm ra không nữa.

Thẩm Hành: “...”

Tin Vũ Thành xuất hiện một tên nhà giàu mới nổi đang được đồn thổi đến mức mọi người ai ai cũng biết, ngoài một vị công tử chi lan ngọc thụ ra giá cực cao để mua nghiễn thạch của Lưu Thần Phương, còn có một cô nương kì dị trên đầu đầy châu ngọc, câu chuyện này đã trở thành đề tài lúc trà dư tửu hậu của mọi người. Rất nhiều người suy đoán, nữ tử này có khả năng là thiên kim của một ông chủ tiệm vàng hoặc một vị đại nhân nào đó. Mà vị đại nhân này không chỉ là quan lớn mà còn phải quyền khuynh triều chính, tiền vào như nước.

Lúc Thẩm Hành nghe được tin đồn này, ‘cha đẻ phú khả địch quốc*’ trong truyền thuyết đang mặc một bộ nho bào cũ nát chạy tới trước mặt cô lau nước mắt.

*giàu ngang cả nước

Ông vừa xoa mấy nếp nhăn trên mặt vừa hỏi nàng: “Đoan Vương gia có phát hiện ra cái gì hay có ý định chặt đầu chúng ta không. Nếu không cứ đưa thêm chút lễ, được chết toàn thây cũng tốt”.

Nàng nhìn dòng nước mũi chưa lau sạch kia, bên tai như vang vọng tiếng nương mình vẫn hay cường điệu: “Cha con lúc còn trẻ rất đẹp, một thiếu niên tóc nước hoa râm, nho nhã bồng bềnh.” Đáng tiếc năm tháng sắc bén như con dao mổ lợn, so với mấy chuyện đồn đại trên phố còn nhảm nhí hơn nhiều lần.

Sau khi lừa gạt dụ dỗ lừa ông đi, Đạo Đạo đứng bên cạnh nàng chần chừ một chút rồi nói: “Tiểu thư, thực sự nô tì không hiểu nổi phu nhân coi trọng lão gia ở điểm nào?”

Nàng chớp mắt, rất có học vấn đáp trả: “Chắc là khí
chất nhỉ. Những thứ bên trong ấy, người bên ngoài không nhìn thấy được.”

Đạo Đạo sùng bái ngợi khen: “Tiểu thư suy nghĩ thật thoáng.”

Nàng cười cười, mang theo một vẻ hờ hững siêu thoát ngoài trần thế.

Nàng chỉ không muốn nói rằng, rất nhiều năm về trước, nàng cũng từng hỏi nương mình một vấn đề như vậy. Có điều cách nói vô cùng trực tiếp: “Nương, nương mù à?”

Khi đó nàng chỉ mới chín tuổi, lần đầu tiên theo nương rời khỏi Vãn Hà Trang tìm cha.

Nương nàng là trang chủ Vãn Hà trang, mười lăm tuổi đã xông xáo giang hồ, mười bảy tuổi nổi danh khắp chốn, một thanh kiếm hai lưỡi và một bộ áo quần đỏ rực, không ai không biết. Bà có một đôi mắt tuyệt trần, khóe mắt lông mày đều mang nét phong tình xuất chúng. Khi đó nàng vẫn nghĩ, nam tử xứng với mẫu thân, chắc phải là một nhân vật oai hùng nhất thế gian.

Nhưng mà, ngay khi nhìn thấy Thẩm Quát, ảo tưởng niên thiếu của nàng đều bị vỡ nát tan tành. Ông gầy yếu như thế, cầm thêm một cây quạt giấy đứng giữa trời đông vẫn còn đang phẩy phẩy, gió lạnh vù vù khiến Thẩm Hành muốn rút đoản kiếm bên hông ra đâm chết.

Nhưng nương nói, đây là cha của nàng, dù nàng có thích hay không, sau này họ vẫn phải ở cùng nhau.

Mẫu thân thả nàng xuống rồi bỏ đi. Nàng nhảy vọt mấy bước lên xà nhà, từ trên cao nhìn xuống nhìn nam tử kia, trong lòng vẫn âm thầm hi vọng, ông có thể là một đại hiệp thâm tàng bất lộ sẽ nhún chân bay lên hiên đưa mình xuống.

Quả thật ông đã tới, nhưng mà là bò tới, trước ngực còn ôm chặt một cây thang to chắc, run rẩy nói: “Hành Nhi, xuống với cha đi, chỗ này cao quá, cha sợ”.

Ông đúng là nam nhân nhát gan nhất mà nàng biết, lúc đó nàng còn lén lút treo ông vào dây thừng rồi buộc lên xà nhà.

Đó cũng là nam nhân tốt tính nhất trong số những người nàng đã gặp, bởi vì dù có phạm sai lầm gì, ông cũng có thể mỉm cười đầy bao dung.

Còn nhớ lúc mới tới kinh thành, nàng gây ra không ít tai họa. Nghiêm trọng nhất là lần nọ đánh đập một nhi tử của vị quan to trong triều, lúc đó cha vừa vuốt đầu nàng vừa nói, đừng lo, chuyện gì cũng sẽ có cha.

Nhưng sau khi nàng ngủ, ông lại tự mình mang một đống lớn quà cáp đến nhà người ta thỉnh tội.

Lúc đó nàng không hề biết chuyện, chỉ biết mỗi lần ông về nhà trên mặt đều đầy thương tích.

Khi nàng hỏi có chuyện gì, ông chỉ nhe răng nhếch miệng nói, lúc vào triều không nhìn đường, nên mới rơi xuống hố.

Ngày đó Thẩm Hành cũng không nói gì, ngày kế tiếp nàng lại lặng lẽ đi theo sau ông, nhìn bóng lưng thẳng tắp quỳ xuống bồi tội với vị đại nhân kia.

Khi đó ông chỉ là một lục phẩm điện nghi, trong hoàng thành to lớn mình chỉ là một người nhỏ bé, nhưng vẫn có thứ kiêu ngạo ít ỏi của một người đọc sách cả đời.

Ấy vậy mà vì đứa con gái bất hiếu này, ông phải quỳ gối hết lần này đến lần khác.

Khi đó nàng không hề xông lên, chỉ cố gắng che miệng mình thật chặt, không để mình khóc lên thành tiếng. Lúc ấy nàng đã nói, phải nhớ, đó là cha nàng, là người phải chịu nhục vì nàng, bảo vệ nàng hết lòng hết sức, cũng vì nàng mà bỏ hết tôn nghiêm của nam nhân. Ông không mạnh mẽ, nhưng dù có nhỏ bé cũng vẫn vô cùng vĩ đại.

Cũng bắt đầu từ khi ấy, Thẩm Hành bắt đầu học đoan trang, học ngoan ngoãn, học cách dỗ dành ông.

Hồi ức đó khiến cả người trở nên nhẹ nhõm, nàng nói với Đạo Đạo rằng, “Ta thấy, tính tình của mình đúng là càng ngày càng điềm đạm, dịu dàng hiền lành, lại hiếm khi nổi giận.” Thình lình một tiếng gào thét kinh hoàng vang lên.

“Thẩm Hành! Đồ nữ nhân xấu xa không biết liêm sỉ mau lăn ra đây cho ta.”

Đạo Đạo nhìn kiều nữ đang chống nạnh đứng sừng sững giữa sân, cau mày nói: “Tiểu thư, là thiên kim của Hộ bộ Thị Lang, phỏng chừng nghe nói tiểu thư đi chơi với Đoan Vương gia nên mới chạy tới gây chuyện đó”.

Thẩm đại tiểu thư cong môi mỉm cười, sau đó từ tốn nhả ra bốn chữ: “Con bà nó chứ.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện