Xưa nay, chưa bao giờ Thẩm Hành nghĩ thư phòng là một nơi kinh khủng, nhưng ngày hôm nay bỗng nhiên nàng lại thấy nó chẳng khác đầm rồng hang hổ, ngay cả việc bước qua ngưỡng cửa cũng cần phải có một dũng khí lớn lao.
Cô dâu nhỏ đi sát sau lưng hắn, ngay cả ghế cũng chẳng dám ngồi xuống, cứ cẩn thận đứng cách hắn một đoạn khá xa.
Vết mực trên bàn sách còn chưa khô, vệt hồng đọng lại cũng chưa kịp lau đi.
Tô Nguyệt Cẩm thờ ơ liếc nhìn hai lượt, thong thả gạt hết đồ qua một bên.
Hết sức rõ ràng, hắn không vui.
Thẩm Hành không biết phải làm sao, nàng lắp ba lắp bắp nói:
“À… Chàng… Chàng… Chàng không phải chàng đã đi thượng triều rồi à? Sao lại quay về sớm thế?”
“Quên mang sổ sách.”
Hắn lạnh lùng đáp lại.
“À, nếu phải quay về lấy sổ, chắc trong triều đang có việc đại sự lắm nhỉ? Hay là chàng làm việc trước đi, ta giúp chàng chuẩn bị đồ ăn sáng nhé.”
“Không vội.”
Câu trả lời vẫn cực kì ngắn gọn.
Thẩm Hành vắt óc suy nghĩ, nhưng vẫn chẳng có cách nào. Giấu phu quân nhà mình viết thư cùng cách, ngay cả dân thường cũng không được phép làm, huống chi hai người lại là hoàng tộc.
Nếu chuyện này lộ ra, đâu phải chỉ khó nghe thôi nhỉ?
“Chuyện hôm nay là do thiếp sai rồi.”
Nàng lén lút nhìn hắn.
“Chàng cũng biết sư tỷ Triệu Hàm có ân với chúng ta, thiếp cũng bất đắc dĩ lắm mới đưa ra hạ sách thế này. Tô Dạng thì khó đối phó quá, ngoài việc này ra, thiếp chẳng nghĩ ra được cách nào khác nữa.”
“Sư tỷ Triệu Hàm tốt là thế, thiếp thật lòng mong muốn tỷ ấy cũng có cuộc sống hạnh phúc như mình. Chuyện lần này, không phải thiếp cố ý gạt chàng, nhưng mà thiếp lo chàng biết sẽ không vui. Nói dối có thiện ý thì cũng nên được tha thứ mà, chàng thấy đúng không?”
Cả mớ lời hay ý đẹp, Tô Nguyệt Cẩm lại chỉ đáp lại thế này.
“Ừ.”
Thư phòng tĩnh lặng, chỉ còn âm thanh của gió thổi lá rơi. Nàng cúi đầu nhìn mũi giày của mình, hoàn toàn đã hết lời để nói.
“Sao chưa qua đây dỗ ta đi?”
Qua một lúc lâu, hắn ngồi trước bàn nói tiếp, hàng mi nhíu chặt như thể tố cáo nàng chậm chạp.
Tức giận vì chưa được dỗ đấy sao?
Thẩm Hành nghe vậy thì lao vào ngực hắn ngay lập tức.
“Thế giờ ta dỗ chàng được không? Đừng tức giận nhé, ta đảm bảo, lần sau không dám thế nữa đâu.”
Tô Nguyệt Cẩm mệt mỏi đưa tay ôm lấy nàng, nhíu mày nói.
“Lần sau?”
“Không có lần sau, không có lần sau…”
Hắn cúi đầu, xé nát bức thư cùng cách kia thành từng mảnh nhỏ rồi ném vào chậu than thiêu trụi.
“Chuyện có lớn thế nào đi nữa cũng không được lấy chuyện này ra mà đùa.”
Hắn không muốn nhìn thấy thứ này lần nào nữa đâu.
Thẩm Hành ngoan ngoãn gật đầu đồng ý, hết sức nghe lời.
“Mấy ngày gần đây, ta cứ tưởng các nàng đang suy tính chuyện gì. Không ngờ lại là cái này, ta hỏi nàng, nếu như Tô Dạng muốn mặc cho Triệu Hàm xuất giá, nàng định làm sao?”
Mặc cho Triệu Hàm xuất giá? Thẩm Hành ngỡ ngàng ngước mắt.
“Hắn sẽ không nhẫn tâm vậy chứ?”
“Ta đâu phải là hắn, làm sao mà đoán được hắn sẽ làm chuyện gì. Có lẽ sẽ ngăn cản, cũng có thể sẽ bỏ mặc. Chuyện đã không chắc chắn như thế, nếu là ta thì nhất quyết không làm.”
Thẩm Hành nghe vậy thì suy nghĩ lúc lâu, nàng khẽ hỏi.
“Câu chàng nói có phải gián tiếp bảo thiếp không có đầu óc không?”
“Cách nói rất trực tiếp mà.”
Khuốn mặt Thẩm Hành co giật liên hồi, nhưng vẫn ung dung quay mặt sang nhìn hắn.
“Vấy chàng nói thiếp nghe, chàng nắm chắc điều gì, làm sao có thể khiến Tô Dạng chấp nhận Triệu Hàm đây?”
Hắn lười biếng tựa xuống cạnh bàn.
“Không lợi lộc không dậy sớm, phu nhân định lấy cái gì ra trao đổi với vi phu?”
Chàng còn phải tính toán rõ ràng đến thế à?”
“Không phải nàng cũng tính kế ta sao?”
Nếu không phải cái thư cùng cách kia xuất hiện thế nào.
Thẩm Hành đuối lý, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, nàng xoay mặt ra nhìn Đạo Đạo và Triệu Hàm còn đang nghe lén bên ngoài cửa.
“Cái đó… thuốc đã sắc xong rồi.”
Một câu nói cực kì mờ mịt, ám chỉ, hai người ngoài phòng còn đang cười hết sức gian manh.
Thẩm Hành cảm thấy, mình có chết cũng vì bằng hữu mà thôi. Sau khi uống xong chén thuốc, nàng quay sang giành công với Triệu Hàm: “Tối nay sẽ để tỷ xuất giá, muội nghĩa khí quá đúng không?”
Triệu Hàm cười híp mắt nhìn bàn tay đang đặt ngang hông nàng, thản nhiên đáp lại: “Muội cũng không thua thiệt gì mà.”
Hoàng hôn buông xuống, trong vương phủ đột nhiên lại nhộn nhịp sáng đèn, từng rương từng rương châu báu quý giá đặt đầy sân viện.
F/B: E.b.o.o.k/ngôn/tình/miễn/phí
Tô Dạng ngây ngô đứng trông, thỉnh thoảng ngẩng cổ ra nhìn, thấy Triệu Hàm đội mũ phượng trùm khăn voan được người ta đưa lên kiệu, lúc đó hắn mới ngẩn ra.
Hắn không tin Tô Nguyệt Cẩm sẽ lấy Triệu Hàm, nhưng tận mắt thấy rồi hắn lại thoáng hoang mang.
Tô Dạng không rõ cảm xúc trong lòng mình là sao, hắn chỉ thấy, ngay lúc hai chân nàng biến mất trước mắt mình, đầu hắn hoàn toàn trống rỗng.
Cánh cửa sắt đóng chặt được mở ra, từ ngoài, hắn nhìn thấy Tô Nguyệt Cẩm nghiêng người dựa vào một bên cắn hạt dưa.
Bước lên mấy bước rồi hỏi.
“Triệu Hàm đi đâu?”
“Đương nhiên là đi lấy chồng.” Tô Nguyệt Cẩm lạ lùng đưa mắt sang nhìn hắn: “Nhà trai ở đối diện, cách chúng ta rất gần, có muốn đi uống ly rượu chung vui không?”
Sao có thể thế được?
“Mấy người đang giở trò quỷ gì thế hả?”
“Kích động như thế làm gì? Năm nay sư tỷ đã hai mươi sáu tuổi, phụ nhân bình thường đã có con mười tuổi rồi, đáng ra đệ nên vui mừng thay nàng mới đúng chứ.”
Tô tiểu thiên tuế nói xong cũng không buồn quan tâm hắn, kéo Thẩm Hành vừa thay đồ xong cùng đi qua đối diện.
Ngoài nhà, có hơn mấy chục bàn tiệc được bày ra, ngoài cửa dán đầy chữ hỷ màu đỏ thẫm, không khí nào nhiệt vui mừng. Nhưng chỗ ngồi thì lại trống không, không thấy họ hàng hay bằng hữu đến chúc.
Tô Dạng cũng đi vào theo họ, càng nhìn càng lạ.
Thấy họ đi vào phòng cưới ở hậu viện, hắn cũng mờ mịt bước theo.
Trong tiềm thức hắn cũng muốn biết Triệu Hàm gả cho ai.
Thiếu nữ mặc y phục đỏ thẫm đã tháo chiếc khăn voan đội đầu, tự mình bưng một chén cơm ăn uống ngon lành. Nhìn thấy mấy người vào, nàng còn lớn tiếng gọi to: “Tới đây ăn nào.”
Hắn nhìn quanh bốn phía, vẫn không thấy bóng dáng tân lang. Đến khi giật mình tỉnh táo, hắn mới nhận ra người mình đã bị điểm huyệt đứng yên.
Tô Nguyệt Cẩm trước mặt từ từ thu hồi ngân châm lại, hắn ngơ ngác nhìn Tô Nguyệt Cẩm, đến lúc đó mới phản ứng hiểu ra.
“Huynh lừa ta?”
Tô tiểu thiên tuế vô tội lắc đầu.
“Sao mà lừa đệ chứ? Rõ ràng là đệ tự mình tới đây mà.”
Sau đó dặn dò Quế Viên đã đợi sẵn bên cạnh từ lâu.
“Giúp tân lang mặc y phục, chớ để lỡ giờ lành.”
Đáng thương thay, Tô Dạng tiểu gia nằm mơ cũng không tưởng tượng nổi, mình lại lập gia đình theo một cách thế này.
Hắn kéo kéo tay áo Tô Nguyệt Cẩm căm phẫn nói:
“Huynh quên sư phụ đã nói ta sẽ khắc vợ à?”
Tô Nguyệt Cẩm còn nghiêm túc suy nghĩ một lúc lâu rồi ung dung gật lại.
“Sư phụ còn nói, thỏ trong núi có thể tu thành tiên, nhưng mà hai ngày sau sư phụ đã biến nó thành món thịt thỏ kho.”
Tô Dạng thừa nhận, cái cớ này của mình thối hoắc.
“Cho đệ suy nghĩ thêm một lúc nữa được không?” Hắn thích Triệu Hàm, nhưng tính tình của nàng quả thực khiến người ta đau đầu.
Một người mà khi tức giận có thể ném “Tướng công” của mình vào giữa đám hát rong, dù là ai đi nữa, trước khi quyết định cưới nàng cũng phải suy nghĩ cực kì thận trọng.
Tô Nguyệt Cẩm nhâm nhi, đều là nam nhân cả mà, đương nhiên hắn hiểu được
việc cưới một nương tử không hiền lành sẽ đáng sợ đến nhường nào.
Nhưng mà…
“Cuộc đời này vốn chẳng dài lâu, gắng nhịn một lúc là ổn thôi.”
Trong tay hắn bị nhét thêm một dải lụa màu đỏ thẫm, hắn nghe tiếng Tô Nguyệt Cẩm đã từ tốn đi xa.
“Từ nay về sau, trên đời này sẽ không còn Tô Dạng nữa. Đệ cũng không mắc nợ ta điều gì. Tân hôn vui vẻ.”
Tô Nguyệt Cẩm hiểu hắn hơn bất kì ai, cũng giống như hắn hiểu Tô Nguyệt Cẩm vậy.
Triệu Hàm đi cùng với hắn mười bốn năm, nếm đủ bao đau khổ mới chờ được lời hứa hẹn. Tô Dạng giúp đỡ Tô Nguyệt Cẩm mười bốn năm, cũng chỉ vì muốn đỡ phần áy náy. Hắn lần lừ không chịu lập gia đình, cũng là vì muốn chờ đến khi Tô Nguyệt Cẩm ngồi vững trên vị trí ấy, sau đó mới yên tâm thoải mái rời đi.
Tình nghĩa giữa nam nhân thực ra nó cực kì đơn giản, không hề tinh tế như giữa các nữ nhân, nhưng lại xuất phát từ những điều chân thành nhất từ sâu tận đáy lòng.
Sau khi mặc y phục chỉnh tề, Tô Dạng tiểu gia bị kéo ra chính sảnh, họ hàng bằng hữu đã ngồi đầy ngoài đó.
Hắn trông thấy rất nhiều khuôn mặt quen thuộc, đều là những bằng hữu đã dốc sức vì vương phủ.
Hai tay Cố Duẫn Chi đưa quà cưới ra, hắn nói: “Hôm nay Dạng tiểu gia anh tuấn lạ thường, xin chúc hai vị trăm năm hạnh phúc.”
Tô Dạng khinh bỉ nhìn hắn, cái cặp mắt kia rõ ràng là đang trêu tức.
Đang định nói gì thêm, nhưng hắn bỗng giật mình hốt hoảng khi nhìn thấy Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương đang cải trang ngồi trước sảnh không biết tự bao giờ.
Họ không mặc những trang phục nghi lễ ở trong cung, mà còn lại là những bộ y phục bình thường tươi tắn như phụ mẫu dân thường.
Hoàng hậu nương nương vừa ăn đậu phộng vừa nói:
“Con trai, mau đến đây bái lạy ta đi, bữa tối còn chưa ăn đã phải chạy tới đây, con cưới xin cũng bất ngờ thiệt đó.”
Nói xong bà lại thấy câu nói đùa này kết hợp với khuôn mặt của mình thì có phần không được thân thiện lắm, cuối câu còn kèm thêm mấy tiếng: “Ha ha.” Tuy Hoàng đế bệ hạ cũng khá bất ngờ, nhưng cũng may khi ra cửa ông không quên khoe giàu, cầm theo hai chiếc vòng huyết phượng mà Tây Vực cống nạp vào cung, đặt vào tay tân lang tân nương.
“Yêu nhau thì dễ nhưng giữ nhau rất khó, Dạng nhi, con phải đối xử tốt với cô nương nhà người ta nhé.”
Hắn đứng ngẩn ra tại chỗ, hai mắt dần ươn ướt.
Tô Nguyệt Cẩm khốn khiếp, ngay cả đường lui cuối cùng của hắn cũng bị ngăn lại hết, còn xúi giục mọi người làm vậy.
Nhưng không thể không thừa nhận, hắn đang rất cảm động.
Cha mẹ chúc phúc, họ hằng bằng hữu chúc mừng, dù không phải là vợ đẹp dịu dàng, nhưng cũng là hình tượng hắn vẫn hằng mơ ước.
Đang suy nghĩ không biết có nên cảm tạ các huynh đệ một phen, đột nhiên hắn lại nghe thấy Tô tiểu thiên tuế đang ầm ĩ cá cược với Cố Duẫn Chi ở cách đó không xa.
“Huynh đoán hắn có khóc không?”
“Khó nói lắm, lúc còn bé hắn đã rất ra vẻ rồi.”
“Ta cược một trăm lượng bạc, hắn sẽ cố gắng được tới cùng.”
“Ta cá hai trăm lượng bạc, hắn sẽ trốn trong góc phòng lau nước mắt, nếu không ta sẽ xách con dế trong vò của hắn ra rán thành đồ nhắm.”
Kết quả đương nhiên là Tô tiểu thiên tuế thắng.
Dạng tiểu gia cố gắng rặn ra mấy giọt nước mắt, ngửa mặt lên trời thở dài.
“Tình huynh đệ thật là đặc biệt a.”
Bởi vì kết hôn là quyết định tạm thời, cho nên hơn nửa số khách mời đều là bách tính cả, đương nhiên Hoàng hậu nương nương sẽ không chào hỏi mấy người khác, cuối cùng việc này lại rơi xuống đầu con dâu Thẩm Hành.
Nàng mặc một bộ áo đỏ quần lụa đi qua đi lại. dù là trai gái già trẻ đều vui tươi chào đón. Không hề có vẻ lạnh lùng cao ngạo nhà quan gia.
Cố Duẫn Chi nhìn theo bóng hình đó một lúc lâu, đau lòng than thở: “Hình như ta đã bỏ lỡ nửa đời sau của mình.”
Một nữ tử trong sáng là thế, cả thế gian vẻn vẹn chỉ có mỗi một người, chỉ tiếc hắn đã biết quá muộn màng.
Dứt lời mà không thấy ai đáp lại, hắn ngước mắt nhìn lên, đập vào mắt là khuôn mặt trầm tư của Tô Nguyệt Cẩm.
Hắn cười lớn vỗ vai Tô Nguyệt Cẩm một cái: “Huynh là đang áy náy đấy hả? Năm đó là tự ta chọn đến Giang Thành, nếu không có huynh cố gắng bảo vệ, có lẽ ta đã không thể ngồi lên vị trí ngày hôm nay.”
Được hay mất, đều là lựa chọn của chính mình mà thôi.
Nhưng không ngờ hắn lại nhận được lời đáp trả.
“Duẫn Chi, huynh suy nghĩ nhiều rồi. Ta chỉ đang nghĩ, lần trước huynh thiếu ta mấy bao lì xì, lần này quay về thì tốt, huynh mang đủ bạc chưa?”
Cố Hầu gia mặt mày cứng ngắt, nhét một từ ngân phiếu cho Tô tiểu thiên tuế.
Hai người nhìn nhau rồi cùng bật cười thật to.
Người này ấy, lúc nào cũng dùng mấy cách kì lạ để khiến người ta thoải mái.
“Huynh sẽ tìm được thôi.”
Duyên phận là do trời định, bỏ lỡ một lần không hẳn sẽ mất hết đi luôn.
Khi duyên phận tới, không ai có thể phản ứng kịp thời. Có thể hạnh phúc của Cố Duẫn Chi sẽ xuất hiện nhanh thôi. Nhưng đó là nữ nhân nào, đây lại là một câu chuyện khác.
--------------- Lời kết -----------------
Khánh Nguyên triều, năm thứ năm mươi hai, Lục hoàng tử Tô Nguyệt Cẩm lên ngôi, kế thừa đế vị, đổi niên hiệu thành Ngọc Hằng, phong nữ nhi của Lễ bộ thượng thư Thẩm Quát là Thẩm Hành làm hoàng hậu, tước hiệu Ý Sơ.
Lúc Hoàng đế tại vị vẫn luôn dốc sức vì đất nước, đổi mới chính quyền, bình định phản loạn ở biên cương, văn võ song toàn. Đất nước dưới thời cai trị, trăm họ an cư lạc nghiệp, dân chúng người người ngợi ca.
Tuy nhiên có một chuyện khiến cho người ta lấy làm kì lạ.
Đó là việc đế hậu tình thâm, hậu cung giai lệ chỉ có một mình Thẩm hoàng hậu, sinh dưỡng ba nam hai nữ, cả đời không phi. Là vị vua duy nhất trong lịch sử Khánh Nguyên triều, sống cùng Hoàng hậu đến đầu bạc răng long.
Con cháu đời sau người người hâm mộ, khắp ngõ nhỏ phố phường vẫn hay viết lại câu chuyện tình yêu của đế hậu thành những thoại bản được lưu truyền đến nay, gọi là: Cử án tề môi