Bọn họ làm từ phòng khách đến giường ngủ, cô giằng xé giữa mệt mỏi và vui sướng mãi.
Trần Duệ lại
càng chơi càng hăng, tinh lực kinh người, cuối cùng anh cũng chịu buông cô ra, nghiêng người ngủ
thiếp đi.
Tôn Ngữ Đàm không ngủ được, cô nghĩ hai người như này thì tính là gì, say rượu làm loạn? Nói vậy
cũng không đúng, cô không uống rượu, mà Trần Duệ cũng rất tỉnh táo.
Hơn nữa, từ lúc nào Trần Duệ biết đó là cô?
Lúc đó cô chỉ nghĩ mình tự mình đa tình, cũng vì chuyện ấy mà xấu hổ mãi, nên quyết vứt chuyện xảy
ra ở Trần gia ra sau đầu.
Lần đầu tiên cô nghiêm túc ngẫm lại cuộc trò chuyện giữa họ.
Tôn Ngữ Đàm đột nhiên mở mắt.
Cô nhớ Trần Duệ có nói về bức thư tình mà cô đã viết, còn thuộc cả
nội dung.
Rõ ràng Trần Duệ biết đêm đó là cô.
Nhưng như vậy kỳ lạ, đúng là cô viết bức thư tình, nhưng cô chỉ viết hộ cho cô bạn thân Canh Quả
thôi mà.
Sao Trần Duệ lại biết? Tôn Ngữ Đàm lại mờ mịt.
Cô không viết cái gì quá đặc biệt để anh
phát hiện ra cả.
Cô bắt đầu hồi tưởng lại tất cả.
Sự cố thư tình xảy ra vào năm lớp 12.
Đồng hồ đếm ngược ngày thi đại học treo bên cạnh tòa giảng
dạy cũng không thể ngăn được trái tim nhiệt huyết của đám trai gái choai choai nảy mầm xuân.
Vào một chiều chủ nhật, Tôn Ngữ Đàm và Canh Quả hẹn nhau ở KFC học nhóm, cắm cúi viết được một lúc,
Canh Quả đột nhiên nói: “Cậu biết không, tớ thích Trần Duệ lớp 1.”
Tôn Ngữ Đàm bình tĩnh nói: “Giờ thì biết rồi.” Canh Quả nói: “Tớ thấy cậu chào cậu ấy.”
“Vậy chắc cậu cũng thấy cậu ấy bơ tớ.” Tôn Ngữ Đàm phủi sạch: “Họ hàng có quen thôi, theo phép lịch
sự nên tớ chào hỏi, không thân đâu.”
“Sắp phải tốt nghiệp rồi.” Canh Quả rất u sầu, “Có lẽ sau này sẽ không gặp được cậu ấy nữa.”
Tôn Ngữ Đàm không biết trả lời thế nào, đành “ừ” một tiếng.
Canh Quả lại nói: “Thích một người nhưng không thể cho người ấy biết.
Tớ thấy tiếc nuối quá.”
“Sao phải thế.
Cậu thích cậu ta nhưng cậu ta không thích cậu, kể cho cậu ta biết để mình mất mặt à,
chi bằng không nói còn hơn.”
“Nhưng nếu cậu ấy cũng thích tớ thì sao?”
Tôn Ngữ Đàm bảo Canh Quả dừng lại, mắt to mắt nhỏ trừng nhau mấy giây thì cô miễn cưỡng nói: “Cũng
không phải không có khả năng.”
Canh Quả lôi một tờ giấy ra, trịnh trọng cắn nắp bút, “Hay tớ viết một bức thư tình cho cậu ấy
nhá.”
Tôn Ngữ Đàm gật đầu, cổ vũ cô ấy, còn cô tiếp tục làm đề thi.
Chờ cô làm xong nửa đề, tờ giấy của
Canh Quả vẫn trắng như cũ, một chữ cũng chưa viết, cô ấy đau khổ cầu cứu: “Làm sao bây giờ, tớ
không viết được, Tôn Ngữ Đàm, cậu dạy tớ với.”
“Tớ cũng có biết viết đâu.” “Thế hai bọn mình cùng nghĩ.”
Tôn Ngữ Đàm đưa điện thoại cho cô ấy, “Lên mạng chép cho nhanh, chép một bài hoặc tổng hợp mấy bài
vào cũng được, lấy mỗi người một ý, chắc
chắn sẽ thành công.”
“Tìm kiểu gì giờ? Thư tình gửi con trai?”
“Hay cậu chép bài của Viên Tương Cầm đi.
Cô gái ngốc yêu bạn học mặt lạnh, rất phù hợp.”
“Hả, tớ không thích cái đấy đâu.
Cậu viết giúp tớ một bài ngăn ngắn cũng được, nhé, Đàm Đàm, lần
trước cậu cũng giúp Võ Tuấn Triết viết thư tình mà, còn tán đổ được người ta.”
Tôn Ngữ Đàm rất muốn nói người ta không thích thư đâu, người ta thích mặt của Võ Tuấn Triết cơ.
Nhưng cô không chịu nổi sự tra tấn của Canh Quả, đành cầm bản nháp viết thử mấy câu tầm bậy.
Yêu
cầu của Canh Quả cũng rất thấp, cô ấy rất hài lòng với bức thư tình chiếu lệ qua loa của cô.
Cô ấy
còn mua cả giấy viết thư để viết lại sạch đẹp.
Tôn Ngữ Đàm chỉ biết lắc đầu vô vọng.
“Đàm Đàm, cậu giúp người thì giúp cho trót, chuyển thư cho Trần Duệ hộ tớ nhé?”
Tôn Ngữ Đàm nổi giận, “Này này, Canh Quả, cậu có hâm không đấy, tớ đã vắt óc viết thư giúp cậu, giờ
cậu còn bắt tớ gửi thư nữa á, đừng có quá đáng, vậy cậu làm cái gì, cậu có thích người ta thật
không thế?”
Canh Quả vội vàng nhận sai, không đòi hỏi vô lý nữa.
Nhưng cuối cùng, cô ấy có gửi nó đi không, kết
quả thế nào, Tôn Ngữ Đàm không hề hỏi, mà Canh Quả cũng chẳng nói.
Sau kỳ tuyển sinh đại học, cô ấy
biến thành một thiếu nữ mộng mơ.
Dưới con mắt cú vọ của Tôn Ngữ Đàm, Canh Quả chủ động khai báo: Tớ
cũng thích lớp trưởng nữa, thích nhất luôn.
Tôn Ngữ Đàm gật đầu, tỏ vẻ mình hoàn toàn ổn.
Không biết Canh Quả có nhớ mấy chuyện vớ vẩn này không nhỉ.
Tôn Ngữ Đàm tự hỏi rồi tự phủ nhận
luôn, mấy chuyện đó quá xấu hổ.
Nương theo ánh trắng, cô ngắm Trần Duệ nằm nghiêng bên cạnh, mặt mày tuấn lãng, hơi thở đều đều,
giống như đã ăn no nê thỏa mãn.
Cô nhìn anh trong chốc lát, không còn vướng bận chuyện cũ nữa, xoay
người vào giấc.
Có điều Tôn Ngữ Đàm không biết, ngày đó ở KFC, ngay sau ghế của họ, là chỗ ngồi