Tôn Ngữ Đàm ôm tay dựa vào tường, chờ Trần Duệ đi tới.
“Bạn gái à?” Cô hơi hất cằm, chỉ về phía
Hoàng Sơ Vũ.
Trần Duệ ngoái đầu nhìn, mỉm cười.
Anh nhướng mày nhìn cô, “Em hy vọng là gì?”
“Tất nhiên em hy vọng anh ôm được người đẹp về.” Lời còn chưa dứt Tôn Ngữ Đàm đã bị kéo vào lối nhỏ
giữa hai căn nhà gỗ.
Băng qua đường mòn, đẩy hàng rào cao ngang người ra, ngọn núi phía sau căn nhà gỗ, khuất nắng mặt
trời, không một bóng người, Tôn Ngữ Đàm nhàn nhã nói: “Giờ sao, tính cướp tiền hay cướp sắc?”
“Em nói xem?” Trần Duệ khẽ ngẩng đầu lên, cởi cúc áo đầu tiên trên cổ.
Tôn Ngữ Đàm đứng thẳng dậy, hơi lo lắng vì đứng quá gần anh, cô nhìn trái phải, “Không được đâu…”
Trần Duệ nâng má cô lên, ngón tay cái lướt qua khóe mắt cô, “Sao lại không được? Rừng hoang núi
vắng, thích hợp làm chuyện xấu.
Chỉ là Tôn Ngữ Đàm, ôm người đẹp về, em muốn anh ôm người đẹp nào
về?”
“Tất nhiên là cô trợ lý thân mật của anh rồi.”
Trần Duệ nói: “Thế mà em còn lên giường với anh.” “Lúc ấy em chưa biết.”
Trần Duệ mút môi cô: “Giờ em biết rồi đấy, cũng đâu đẩy anh ra.” “Thật à?”
“Không phải.” Trần Duệ hôn cô, “Nếu em không thừa nhận, anh chẳng có bạn gái nào cả.”
Thật ra Tôn Ngữ Đàm chỉ hỏi chơi chơi thôi, cô thừa biết là không phải, chỉ muốn hai người tán tỉnh
qua lại, nào biết lời phủ nhận của Trần Duệ như một mũi tên đâm trúng tim cô, cô bị anh hôn, nghĩ
thầm Trần Duệ đúng là cao thủ tình trường.
…
Cuối cùng Đường Nặc cũng nhớ ra mình thấy khuôn mặt ấy ở đâu.
Hồi còn là thành viên mới trong câu lạc bộ, anh ta từng đưa Trần Duệ về nhà một lần.
Bữa tiệc hôm đó rất ít người, chủ yếu đều là các đàn anh sắp tốt nghiệp.
Vô tình anh ta được gọi
vào.
Mọi người ngồi trong quán ăn cạnh cổng trường, thời khắc chia xa sắp đến, các chàng trai khó
tránh khỏi buồn bã, dựa vai nhau cụng rượu, dốc bầu tâm sự.
Đường Nặc không dám uống, anh ta có ý thức về hậu quả rất mạnh, nhưng Trần Duệ ngồi cạnh anh ta cứ
nhấc hết ly này đến ly khác đổ vào miệng.
Anh ta biết đàn anh là người kiệm lời, nhưng đêm đó anh không những ít nói, mà còn rất không vui.
Anh ta lái xe của đàn anh đưa về nhà, Trần Duệ ngồi lặng lẽ bên ghế phụ, như thể không quá say.
Sau khi chiếc xe dừng lại, Trần Duệ không nhúc nhích, Đường Nặc rướn người nhìn, mới phát hiện anh
đã nhắm mắt.
Anh ta thử gọi một tiếng, không ai trả lời, anh ta đành phải tháo đai an toàn giúp
anh.
Chiếc điện thoại bị Trần Duệ siết chặt trong tay rơi xuống đất.
Anh ta nhặt nó lên.
Màn hình
của điện thoại sáng lên, có một sườn mặt của một cô gái trên đó.
Anh ta không nhìn nhiều, tắt điện thoại rồi bỏ nó vào túi áo Trần Duệ.
…
Sau khi hai người lén lút thân mật, Tôn Ngữ Đàm nhất quyết không chịu đi cùng Trần Duệ ra ngoài, cô
nói: “Em vẫn mặc đồng phục nhân viên, không thể làm hỏng danh dự của câu lạc bộ chúng em.”
Trần Duệ vân vê cúc áo của cô, giả vờ muốn cởi: “Cởi nhé.”
Tôn Ngữ Đàm đánh tay anh, Trần Duệ nắm ngược tay cô, nắn bóp như đang nhào bột, hôm nay Trần Duệ
không giống bình thường, trông lười biếng hơn, còn hơi dính người, một tay Tôn Ngữ Đàm bám eo anh,
cô cũng không kìm chế được, tay vô thức vuốt ve cơ bắp căng chặt dưới lớp áo.
“Đừng có sờ.” “Ừ?”
Trần Duệ ra hiệu cho cô nhìn xuống
Tôn Ngữ Đàm vội vàng buông tay, cô ho khan mấy tiếng, chữa ngượng, “Anh dễ lên quá đấy…”
“Để anh sờ em như thế xem em có hứng không?” Tôn Ngữ Đàm đẩy anh: “Anh mau biến đi.”
Trần Duệ đi rồi, Tôn Ngữ Đàm dựa lưng vào tường xi măng, ngẩn người.
Cô nghĩ phương thức ở chung
của cô với Trần Duệ quá người lớn, không phải lên giường thì cũng dính nhau, giống như chẳng có lời
nào để nói với nhau, nhưng lại có ham muốn đặc biệt với cơ thể đối phương.
Than ôi, thời niên thiếu ngây ngô khờ dại mới như hôm qua, mấy năm trôi qua sao nó lại thành thú
vui trần trụi như thế chứ.
Đương nhiên, Tôn Ngữ Đàm phải thừa nhận xuất phát điểm là cô cũng thích,
mặc dù lúc cô thích anh không hề có ý định cùng anh làm mấy trò này.
Cô thích sự xa lánh, bất cần của anh trước đây, cũng thích vẻ nghiêm túc cầu hoan của anh bây giờ.
Hai dáng vẻ ấy tách ra cũng được, hòa nhập cũng được, chúng đều khiến trái tim cô rung động.
Trần Duệ có thích cô không?
Tôn Ngữ Đàm chưa từng nghĩ tới vấn đề này, cũng không định nghĩ về nó.
…
Trước mười một giờ, Tôn Ngữ Đàm mua vé máy về trở về Thiệu thành.
Bố mẹ cô đã trả lại cửa hàng cho Trần Khai Sinh vào năm thứ hai cô ra nước ngoài.
Họ vẫn không quen với cuộc sống quá bận rộn và căng thẳng ấy.
Hơn nữa, ông bà Tôn tuổi đã cao, cần
người chăm sóc, hai vợ chồng bèn quay về Thiệu thành, mở một siêu thị nhỏ.
Tôn Bình trả lại cửa hàng và căn nhà được sang tên mình khi nhà họ mới chuyển đến Hải thành, nhưng
Trần Khai Sinh không nhận, ông nói đây là phòng ông tặng cho Tôn Ngữ Đàm trên danh nghĩa người lớn
trong nhà, để