Vào mùa hè nhiều năm trước, cũng có một cơn mưa xối xả như thế nhấn chìm Tôn Ngữ Đàm.
Cô vốn có thể đứng im trong hiệu sách hoặc nhanh chân chạy tìm chỗ trú, ai ngờ lại xui xẻo thế, sớm
không sớm muộn không muộn, cứ nhằm lúc cô đang đi trời mới đổ mưa, khi hạt mưa đầu tiên rơi xuống,
cô ngớ người, vội co cẳng chạy, nhưng đường quá xa, lại vắng chỗ trú, cô chạy được một lúc đã ướt
hết người, mưa cũng chẳng có dấu hiệu ngớt đi.
Cô không chạy nữa, thất thểu bước đi, nghĩ xem mình nên làm gì.
Cô định tối mới về nhà vì lúc đi
lười mang chìa khóa.
Giờ này bố đang trông tiệm, mẹ thì mang canh cho Trần gia, đường Giang Lâm
cũng gần đây, nhưng đến đó mượn chìa khóa của mẹ sẽ bị ăn mắng mất.
Tôn Ngữ Đàm thở dài, đau lòng
bò đến đường Giang Lâm.
Đi được nửa đường, cô gặp Từng Hâm Quân đang ra ngoài, bà mở cửa sổ xe, bảo
cô mau lên xe.
Từng Hâm Quân quay xe về, Tôn Ngữ Đàm sợ làm ướt ghế nên chỉ ngồi nửa mông, cô hỏi: “Dì Từng, mẹ
cháu còn ở đó không?”
“Cô ấy đến tiệm tìm bố cháu rồi.”
Tôn Ngữ Đàm hơi bất ngờ, cô nhớ Từng Hâm Quân chỉ ra ngoài khi có việc, cô cũng ngại không dám nhờ
người ta đưa đón, hay là xuống xe nhở, haiz, biết thế gọi taxi cho rồi.
Hôm nay cô bị ấm đầu mà.
Nhưng cô chưa kịp mở miệng thì xe đã dừng lại, Từng Hâm Quân quay đầu nói: “Tiểu Đàm, cháu lên
phòng tắm rửa trước, thay quầy quần áo xong dì đưa cháu về tiệm.”
“Không cần đâu ạ…” Cô còn chưa từ chối xong, Từng Hâm Quân đã xuống xe, mở cửa đón cô xuống, giọng
dịu dàng nhưng không cho phép cự tuyệt: “Nghe lời, mặc quần áo ướt sẽ cảm đấy, cháu lên cùng dì
nhé.”
Thang máy nhảy từng số, Tôn Ngữ Đàm thấy mình ướt dầm dề qua tấm cửa kim loại.
Cô thổi phù một hơi,
tóc mài chẳng động đậy, cô bèn làm mặt quỷ
để bớt căng thẳng.
Từng Hâm Quân cười khúc khích, bà nói: “Tiểu Đàm, sao con biến mình thành như này được vậy?”
Tôn Ngữ Đàm lè lưỡi, “Hôm nay con ra cửa không xem ngày, thật xui xẻo.” Cô ca cẩm,”Dì Từng, nhà còn
ai khác không ạ?”
“Còn bà giúp việc.
Sao thế?”
“Không ạ.
Chỉ là… nếu dì bận thì cứ đi trước, tí nữa cháu bắt taxi cũng được.”
Từng Hâm Quân không lằng nhằng nữa, bà nói, “Vậy dì lấy quần áo hộ cháu nhé.”
Ban sáng Trần Duệ đã hẹn bạn đá bóng, nào ngờ trời lại trở mưa to, cứ lai nhai mãi chẳng tạnh, mọi
người bèn đổi kế hoạch sang nhà anh xem phim.
Ai ngờ vừa mở cửa, có người anh không ngờ tới bước ra
khỏi phòng tắm.
Cô mặc chiếc váy hai dây dài đến đầu gối, tay cầm khăn lau tóc, rõ ràng cũng thấy anh, hai người
nhìn nhau một giây, Tôn Ngữ Đàm giơ tay: “Chào!”
Trần Duệ một tay đóng sầm cửa sau lưng lại, đám bạn thân ngẩn tò te, Viên Trạch Kỳ đập cửa bên
ngoài, “Trần Duệ, cậu có ý gì đấy!”
Trần Duệ như không nghe thấy.
Anh khoanh tay trước ngực, đứng ở cửa, đảo mắt nhìn cô.
Tôn Ngữ Đàm lập tức nhận ra có gì đó không ổn, hối hận vì mình không nên ham mát mẻ, cô chủ động
giải thích: “Quần áo của tôi đang giặt, sắp khô rồi, thay đồ xong tôi sẽ đi.”
Trần Duệ: “Sao cậu lại ở đây?”
“Tôi tới tìm mẹ xin chìa khóa, nhưng mẹ tôi không ở đây.
Dì Từng thấy tôi dính mưa nên bảo tôi vào
nhà tắm rửa trước.” Cô chần chừ, “Để tôi sang phòng giặt xem thử.”
“Đừng ra ngoài.”
Tôn Ngữ Đàm nhanh chóng rời đi.
Trần Duệ đợi bóng cô khuất hẳn mới mở cửa.
Hồi sau dù anh ngồi xem phim với đám bạn nhưng chẳng thể
tập trung, anh vô thức lạc mình xuống tầng dưới, tự hỏi cô đã đi chưa.
Cô không đi thì anh thấy phiền, nhưng khi nghe tiếng cửa lớn đóng lại, anh vẫn thấy mất mát.
Anh sẽ không thừa nhận mình đã lạc lối, chỉ thỉnh thoảng thừa nhận mình hơi chú ý đến cô.
Từ khi nào?
Đều tại cô nghịch thuyền buồm của anh.
Trong những ngày nghỉ đông, dì nhỏ gửi cho anh một hộp Lego từ Đan Mạch.
Anh lật mấy tấm, chọn
ngẫu nhiên một mô hình chiếc thuyền với cấu trúc tinh xảo và các phụ kiện phức tạp.
Anh đặt nó trên
cửa sổ phòng khách.
Anh chỉ tính xếp chơi chơi, ai ngờ nó khó thế, chật vật mấy ngày vẫn chưa lắp
xong.
Nhà của Tôn Ngữ Đàm tới ăn tất niên, hôm đó còn có họ hàng dẫn con cháu tới chơi, trong nhà rất ồn
ào náo nhiệt.
Trần Duệ dậy muộn, ngại dưới tầng ồn ào,