Chiều hôm sau, Trần Duệ định ra ngoài thì bị Từng Hâm Quân chặn lại, bà chỉ vào hộp quà trên ghế
sofa, bảo anh rẽ qua đường An Sơn đưa cho nhà họ Tôn.
“Sao mẹ không tự đưa?”
Từng Hâm Quân: “Mẹ qua đó thì gượng ép quá.” “Không tiện đường.” Trần Duệ nhấc chân rời đi.
“Con không cần làm gì cả,” Từng Hâm Quân liếc mắt đã nhìn thấu suy nghĩ của anh, “Tôn Bình, Tô Nam
đều không có nhà, con chỉ việc đưa đồ cho Tiểu Đàm là được.”
Trần Duệ miễn cưỡng đồng ý.
Sau khi xuống xe, anh ta đến nhà của Tôn Ngữ Đàm, nói đúng hơn là nhà anh, mặc dù nhà anh đã chuyển
đi từ lúc anh mới sinh.
Nhưng lúc Trần Đình còn bé đã dẫn anh tới chơi, nên anh vẫn có ấn tượng.
Khi ra khỏi thang máy, gió lạnh thổi qua đại sảnh, Trần Duệ nhìn hai cánh cửa đối diện nhau, đứng
trước cánh cửa có dán đôi câu đối, bấm chuông cửa.
Cánh cửa nhanh chóng mở ra, Tôn Ngữ Đàm mặc áo ngủ màu hồng in hình dâu tây.
Cô rất ngạc nhiên khi
anh đến thăm, một tay vẫn cầm chốt cửa, tay kia giơ lên cất câu chào ngàn năm không đổi, “Chào.”
Trần Duệ đưa đồ cho cô: “Mẹ tôi bảo tôi đưa cái này qua.”
“À, được rồi, cảm ơn.” Tôn Ngữ Đàm cũng không khách sáo, nhận đồ đặt xuống tủ để giày, cô bị gió
thổi cóng người, bên ngoài thật sự quá lạnh, cô hé cửa ra, “Cậu có muốn vào không? Bên ngoài lạnh
lắm.”
Cô tưởng Trần Duệ sẽ xoay người bỏ đi, không ngờ anh lại bước vào, chắc bên ngoài lạnh thật, cô vừa
nghĩ vừa tìm cho anh một đôi dép mới.
“Cậu muốn uống nước không?” Cô hỏi anh.
“Có.”
Trần Duệ nhận nước, uống từng ngụm, anh lặng lẽ đánh giá căn nhà, cũng đánh giá cô, cô ngồi đối
diện anh, mái tóc dài thả xõa trước ngực, không lanh lợi như ngày thường nhưng nhìn rất đáng yêu.
Anh lại thầm chối bỏ, đáng yêu chỗ nào, rõ là đáng ghét.
Tôn Ngữ Đàm đang viết viết vẽ vẽ gì đó, những đường tròn vô nghĩa dần hiện ra.
Cô đóng bút lại, đẩy
cuốn sách sang một bên.
Thật kỳ lạ, chẳng mấy khi cô nghĩ về anh, nhưng khi hai người ngồi đối diện
như này, cô có thể cảm nhận được tim mình đang đập nhanh hơn.
Không biết bao giờ anh mới đi nhỉ, cứ thế này thì cô sẽ chẳng làm nổi việc gì.
Ngồi thêm một lúc thì Tôn Ngữ Đàm đã bị bầu không khí im lặng đè ép, căng da đầu tìm cách hỏi thăm
xã giao.
“Chơi cờ tướng không?”
Trần Duệ vốn định uống nước xong sẽ đi, tuy rằng những điều anh muốn xác nhận vẫn chưa có câu trả
lời.
Nhưng khi nghe cô hỏi câu này, anh lại bắt đầu bực mình.
Anh nhớ từng đi qua lớp học của cô
mấy giờ nghỉ trưa, đều thấy cô đang chống cằm chơi cờ với Võ Tuấn Triết, đúng là đồ ham chơi lười
học, thảo nào thành tích toàn lưng chừng bảng.
“Không.” Anh lạnh lùng từ chối, mắt thấy vẻ mặt nhẹ nhõm của Tôn Ngữ Đàm, anh lại buồn rầu.
Anh kéo
ghế dựa, hối hận không nên vào cửa, đúng là tự rước bực vào người.
Động tác của anh mang theo cảm
xúc, vô tình chạm vào giá đỡ giàn hoa phía sau, chậu xương rồng đặt trên cùng rung lên rồi rơi
xuống, Trần Duệ giận quá mất khôn, giơ tay ra định đỡ, khi vừa chạm vào đã rụt tay về, chậu gốm vỡ
tan tành dưới đất, cây xương rồng tròn lăn ra ngoài, lòng bàn tay anh thì đau nhói.
Anh thấy rất mất mặt, không muốn ở lại đây một giây nào nữa, nhưng anh đã làm hỏng đồ của người ta,
anh nhìn đống bùn đất vương vãi khắp sàn, bình tĩnh nói: “Bao nhiêu? Tôi sẽ đền cho cậu.”
Tôn Ngữ Đàm im lặng khép cái miệng há to vì kinh ngạc của mình lại.
Cô đến bên Trần Duệ, nắm lấy cổ
tay phải của anh, Trần Duệ có hơi chống cự, Tôn Ngữ Đàm dùng sức, khăng khăng giơ lên kiểm tra lòng
bàn tay anh.
Ánh nắng chiếu vào từ cửa sổ, lòng bàn tay và năm ngón tay thon dài của cậu thiếu niên đều dính gai
nhọn, ngắn có dài có, cái nông cái sâu, có vài giọt máu đang rỉ ra, Tôn Ngữ Đàm ngước lên nhìn anh.
Trần Duệ vờ như không sao, hỏi: “Có nhíp không?” “Tôi gắp nó giúp cậu.”
Tôn Ngữ Đàm dẫn anh vào phòng ngủ, cô ngồi khoanh chân trên giường, bảo Trần Duệ ngồi xếp bằng trên
ghế của cô.
Trần Duệ hơi mất tự nhiên.
Đây là lần đầu tiên anh vào phòng con gái, biết không nên nhìn loạn, ánh
mắt anh rơi xuống người Tôn Ngữ Đàm.
Cô đỡ tay anh, cúi đầu nghiêm túc làm việc, cái nhíp trong tay
cô mỏng hơn nhiều so với bình thường, cô gắp những chiếc gai nhỏ rất dễ dàng.
Trần Duệ nói: “Có phải cậu tính được người khác sẽ bị gai đâm không?”
Tôn Ngữ Đàm biết anh đang nhắc đến chiếc nhíp đặc biệt này, cô dừng lại, ngẩng đầu nói: “Oan quá,
thỉnh thoảng tôi cũng bị đâm nên bố mua nhíp phòng luôn.”
Dưới người cô là chiếc chăn màu xanh đậm, rối tung và mềm mại.
Chỉ có nơi cô đang ngồi bị chìm
xuống, cô đắm mình trong màu xanh thẫm này, đón nắng mặt trời, cô cách anh rất gần, lông tơ trên
má, lòng đen của con người đều phản chiếu rõ ràng trong mắt anh.
Trần Duệ nghe thấy tiếng trống
“tùng tùng” trong lồng ngực.
Tôn Ngữ Đàm hoàn toàn không phát hiện ra.
Cô gắp gai trên từng ngón tay, rồi cầm tay anh sát trùng
lần nữa.
Trời mới biết vừa nãy cô đã lo thế nào, sao người này có thể dùng tay đỡ xương rồng chứ?
Tay cô mơn trớn