Lúc ăn cơm hai nhà có nói đến nguyện vọng của con trẻ, Trần Khai Sinh khuyên Tôn Ngữ Đàm với Trần
Duệ học kinh tế, còn hứa hẹn: “Chỉ cần Tiểu Đàm chăm chỉ học, ra trường cứ vào công ty ông làm.”
Tôn Ngữ Đàm: “Cảm ơn ông ạ, nhưng cháu muốn học khoa tiếng Anh.” “Cũng được!” Trần Khai Sinh không
cảm thấy hai chuyện có mâu thuẫn gì.
Trần Đình hỏi: “Tiểu Đàm muốn học trường nào, có thích thành
đàn em của chị không?”
“Em vẫn đang suy nghĩ ạ, xem nên đăng ký vào Bắc Đại hay Thành Đô.”
Trần Duệ vẫn luôn cúi đầu bỗng ngẩng lên, vô tình bị Trần Đình thấy được.
Cô nhìn em trai, cảm thấy
hôm nay tâm trạng nó rất xấu, mặt mũi thì lầm lì, đỉnh điểm là chiều nay, nó chọn quần áo mất nửa
tiếng, đủ biết đang cáu kỉnh đến mức nào.
Cô mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, nhìn theo ánh mắt rực cháy của em trai mình thì thấy Tôn Ngữ
Đàm đang chống cằm nghe người lớn nói chuyện.
Trần Đình ngẩn ra, trong đầu xuất hiện một suy đoán,
xâu chuỗi các chi tiết lại với nhau, đáp án đã trở nên rõ ràng, cô ngây người sửng sốt.
Tô Nam hỏi, “Tiểu Duệ tính nộp đơn vào trường nào? Thanh Hoa à?” Trần Duệ: “Vâng ạ.”
Anh vẫn nhìn Tôn Ngữ Đàm, nhưng Tôn Ngữ Đàm lại mải ngó nghiêng đâu đấy.
Tầm mắt Trần Đình đảo
quanh hai người, quyết định giúp thằng em xui xẻo của mình, cô ấy nói: “Tiểu Đàm, chị vote một
phiếu cho Bắc Đại nhé, lịch sử lâu đời, môi trường lại tốt.
Hơn nữa cũng gần trường Trần Duệ, hai
đứa cũng tiện giúp đỡ nhau.”
Tôn Ngữ Đàm gật đầu, “Vâng ạ, thời gian vẫn còn sớm, để em suy nghĩ kỹ ạ.”
Trần Duệ ghét cô như thế thì giúp đỡ cái gì, ma nó tin, Tôn Ngữ Đàm thầm nghĩ, điện thoại ở góc bàn
lại rung lên, cô cầm xem, Võ Tuấn Triết gửi nhãn dán ngoan ngoãn chờ đến, cô mỉm cười, chuẩn bị
nhắn lại thì cậu đã gửi một định vị đến, không ngờ lại cùng chỗ với cô, Tôn Ngữ Đàm nhắn, “?”
Võ Tuấn Triết: “Tớ ở tầng dưới.”
Võ Tuấn Triết: “Không cần vội, cứ ăn no hẵng xuống, tớ đang chơi game.” Tôn Ngữ Đàm thoáng nhìn mặt
bàn, nghiêng người hỏi nhỏ Trần Đình, “Chị Trần Đình, tí nữa ăn cơm xong mình còn đi đâu không?”
“Không, tối nay chỉ tụ họp gia đình thôi, chưa tổ chức tiệc lớn.” Tôn Ngữ Đàm yên lòng, Trần Đình
hỏi: “Sao thế, có chuyện gì à?” “Bạn em đang rủ đi chơi.”
“Ai cơ? Bạn trai?”
Tôn Ngữ Đàm định phủ nhận nhưng lại nghĩ lấy cớ như vậy có khi lại dễ chuồn hơn, ai lại lỡ lòng làm
khó một cặp yêu nhau chứ? Cô bèn mỉm cười, cam chịu nói, “Cậu ấy đang đợi em dưới tầng.”
Trần Đình thong thả lau môi, “Em bảo em ấy lên đây đi.” “Dạ?”
“Đã tới tận đây thì phải chào hỏi cho đúng lễ chứ?”
Tôn Ngữ Đàm suy nghĩ một lúc, thực ra cũng chẳng có gì, Võ Tuấn Tiết cũng không phải dạng nhát gan
sợ chuyện vặt này, cô bèn gửi số phòng cho cậu, “Bọn tớ sắp ăn xong rồi, nhưng cậu phải lên đây
chào thì tớ mới chuồn được.”
Võ Tuấn Triết lập tức nhắn lại: “Gặp người lớn?” “Ừ, dám không?”
“Đợi tí.”
Cô cất điện thoại chưa bao lâu, cánh cửa phòng đã vang tiếng gõ, Võ Tuấn Triết tự nhiên bước vào.
Tôn Ngữ Đàm dựa lưng vào ghế, mỉm cười với cậu.
Cậu nhướn mày nhìn cô rồi nói xin chào với bố mẹ
Tôn đã quen mặt, và chào hỏi những người lớn xa lạ còn lại.
Cậu tự giới thiệu là bạn thân của Tôn
Ngữ Đàm, nghe tin cô đang ăn cơm ở đây thì muốn lên chào hỏi mọi người rồi xin dẫn Tôn Ngữ Đàm ra
ngoài chơi.
Trời sinh cậu mày rậm mắt to, thích cười sang sảng, là kiểu yêu thích của người lớn, Tô Nam cười
bảo cậu ấy ngồi xuống, Võ Tuấn Triết vội nói không ạ rồi chạy đến chỗ Tôn Ngữ Đàm.
Mọi người nhìn cặp đôi không chỉ đơn thuần là “bạn học” với những suy nghĩ khác nhau, có nghi ngờ,
có trêu ghẹo, cũng có bình tĩnh nhìn thấu nội tình, chỉ có Trần Duệ mặt lạnh là chẳng quan tâm suốt
cả quá trình, lúc người ta đến tận nơi cũng không thèm liếc một cái.
Trần Đình nhìn Võ Tuấn Triết rồi lại nhìn thằng em mình, cô phát hiện từ khi nhìn rõ tâm tư của
người nào đó, thằng nhóc trở nên đơn thuần như tờ giấy trắng trước mắt cô.
Cô thích thú quan sát
Trần Duệ.
Thằng em này từ nhỏ đến lớn chẳng biết giấu diếm gì, mọi cảm xúc đều viết rõ lên mặt, nói
lời tổn thương người khác cũng không biết xin lỗi, từ khi nào đã học được cách