Trần Duệ mở cửa sổ, cơn mưa mùa thu mang gió lạnh về, khiến anh tỉnh táo hẳn.
Anh cầm điện thoại, gọi hai lần, vẫn không ai bắt máy.
Đến lần thứ ba mới kết nối được, giọng Tôn
Ngữ Đàm dịu dàng: “Alo?”
Trần Duệ nghe thấy tiếng nhạc ồn ào bên kia, tâm trạng không tốt lắm, anh im lặng một lúc.
Tôn Ngữ
Đàm đi đến một nơi yên tĩnh, “Trần Duệ?”
“Tối qua em không về nhà?” “Ừ.”
“Chơi đâu cả đêm?”
“Hở? Chơi gì, em đang ở Đường thành, bạn đại học kết hôn.” Tôn Ngữ Đàm dựa từng, trêu anh, “Sao
thế, sáng dậy phát hiện em đi vắng, anh lo à?”
Trần Duệ nói: “Ừ, muốn gặp em.”
Từ hôm bọn họ lên giường, Trần Duệ rất hay nói thật, nhưng Tôn Ngữ Đàm chưa từng có cảm giác tuyệt
vời như hôm nay, cô khe khẽ cười, “Gọi video đi, cho anh thấy mặt.”
“Không đủ.”
“Vậy anh muốn thế nào?”
“Hôm nay đám cưới kia tổ chức à?” “Ừ.”
“Mấy giờ em bay về, anh qua đón.” “Hôm nay em chưa về.”
“Thế mai mấy giờ về?” Trần Duệ tưởng cô không muốn đi về trong ngày, như thế rất mệt.
“Mai em cũng chưa về.” “Tại sao?”
“Lâu lắm mới gặp bạn bè, em muốn ở lại chơi mấy ngày.” Trần Duệ không nói gì.
“Sao vậy?” Tôn Ngữ Đàm hỏi.
“Rốt cuộc là mấy ngày?” Trần Duệ nhẫn nại hỏi.
“Chưa biết, cứ chơi trước đã.”
Trần Duệ cúp điện thoại.
Anh nghi ngờ Tôn Ngữ Đàm cố tình chọc giận anh.
Chơi mấy ngày? Đường thành
thì có gì chơi, cô chơi suốt 4 năm đại học còn chưa đủ à?
Trần Duệ nổi nóng không thèm gọi cho Tôn Ngữ Đàm nữa, cứ thế sau 12 tiếng, rồi lại 24 tiếng, Trần
Duệ mặt than đi làm về nhà.
Anh vừa bước vào cửa, đã có người đẩy anh vào tường.
Bàn tay sắp bật đèn dừng lại trong không trung, người nào đó mặc váy lụa hai dây, dụi vào người
anh.
Trần Duệ thờ ơ đứng im, để cô ôm cổ, rồi nhón chân hôn lên tai anh, “Trần Duệ, có nhớ em
không?”
“Không nhớ.”
Nếu không phải có bóng đêm che chắn thì khuôn mặt phơi phới của Trần Duệ đã bị lộ từ lâu.
Tôn Ngữ
Đàm cười khúc khích, đôi môi tiếp tục mút mát, bàn tay thì thò vào quần tây của anh.
Trần Duệ thư giãn dựa tường, tay chân rất nghiêm chỉnh, giống như người bị sàm sỡ, chỉ có chỗ quan
trọng kia là thành thật phản ứng lại.
“Anh giỏi…” Tôn Ngữ Đàm vuốt ve thân cây gậy, rồi ấn nhẹ lên đầu nấm, cô nghe được tiếng thở nặng
nề của người đàn ông như ý nguyện, “Thì đừng có cứng.”
Trần Duệ không có bản lĩnh ấy, anh nhấc mông Tôn Ngữ Đàm lên, hai chân cô vòng qua eo anh, dương
vật kề sát hai mép thịt của cô, cô run rẩy bám lấy vai anh, cọ lên cọ xuống.
Cô chẳng bận tâm đến
những nơi khác, chỉ tập trung tích lũy khoái cảm nơi cửa mình, miệng còn rên rỉ khe khẽ, rất là
lẳng lơ.
Trần Duệ không chịu đút vào, như cố tình khiêu khích cô.
Để xem lúc hứng tình khó chịu, mình cô có
thể làm gì, ai ngờ cô vẫn rất hăng hái, lắc mông chà sát gậy thịt, khiến anh dần mất kiểm soát,
suýt thì bắn ra.
Anh xoay người giữ cô lên tường, dập mạnh mấy cái, “Quần anh bị em cọ ướt hết rồi, sướng không?”
Tôn Ngữ Đàm giơ tay bới tóc ra sau đầu, dựa sát vào anh, nhẹ nhàng thổi lửa, “Sướng đến nước nôi
lênh láng.”
Cô rất ít khi nói mấy câu dâm đãng như vậy, Trần Duệ nhìn chằm chằm cô trong bóng tối, rồi ngậm lấy
môi cô, đâm một phát lút cán.
Hai người quấn lấy nhau như cá gặp nước, anh bóp eo cô, càng đâm càng sâu, anh muốn cô rên to, muốn
cô sung sướng co giật, chỉ như thế anh mới có thể cảm nhận rõ được, cô đang ở bên anh.
Cô là của
anh.
Lúc Trần Duệ tỉnh lại, Tôn Ngữ Đàm đã biến mất.
Anh đi vào toilet, thấy cô đang soi gương đắp mặt nạ, Tôn Ngữ Đàm cũng thấy anh, hai mắt sáng lên,
“Trần Duệ, mau lại đây, buộc tóc hộ em.” Cô cẩn thận vuốt phẳng chỗ phồng của mặt nạ vào má, miệng
he hé, “Nhanh lên.” Trần Duệ đứng bên cạnh cô, túm mái tóc dài trong lòng bàn tay, cầm dây buộc tóc
màu hồng quấn hai ba vòng.
Tôn Ngữ Đàm ngắm nghía, hình như rất hài lòng, cô hôn má anh, “Em về trước nhé.”
Anh quấn lấy eo cô, nhìn cô trong gương, “Tối sang đây ăn cơm nhé?” Tôn Ngữ Đàm suy nghĩ một lúc
rồi đáp, “Không được, em có hẹn rồi.” “Ai?”
“Bạn cấp 3, mới về nước, em dẫn cậu ấy đi hóng gió.”
Khóe miệng