Trưa hôm sau, Tôn Niệm Tây nhận được cuộc gọi của mẹ Dương Kỳ.
“Còn chưa chịu cút về? Cô chú con
biết cả rồi.”
Cô tái mặt, Tôn Ngữ Đàm ngồi đối diện nhìn qua, buông đũa xuống.
Cô cúp điện thoại, Tôn Ngữ Đàm
hỏi: “Sao thế?”
Tôn Niệm Tây cười khổ, “Lâm Hiên khai hết với bố mẹ mình rồi.”
Trong nước vẫn chưa đến 8 giờ, Lâm Hiên quỳ gối trong phòng sách, thẳng thắn thành khẩn nói rõ
chuyện của hai người.
Ngoại trừ Dương Kỳ đã biết trước, ba vị còn lại đều bị dọa đến choáng váng,
không thốt lên lời.
Lâm Hiên: “Bố, mẹ, hai bác, con biết mọi người không thể tiếp thu ngay được, nhưng…”
Tôn Minh: “Câm mồm!”
Lâm Hiên vẫn nói tiếp: “Nhưng chúng con nhất định phải ở bên nhau.” Lâm Thành tức giận ném phăng
ống bút vào mặt Lâm Hiên, Tôn Bội vội la lên: “Sao anh lại đánh trẻ con?”
“Nó còn là trẻ con sao? Em xem lời nói, hành động của nó, em nghĩ nó còn trẻ con sao? Nó thì không
nghĩ vậy đâu!”
Lâm Hiên bướng bỉnh, dáng vẻ mặc người đánh đấm, khóe miệng thì bầm tím.
Tôn Bội xót con trai, “Sao
nó không phải chứ, nó vẫn là trẻ con mà, nên mới không hiểu chuyện như thế!”
Tôn Minh trầm giọng: “Tây Tây đâu?” Dương Kỳ nói: “Nó trốn lâu rồi.”
Tôn Minh: “Em đã biết từ trước?” Dương Kỳ: “Sớm hơn anh hai ngày.”
Tôn Bội: “Thế sao chị không nói cho em!”
Dương Kỳ nhìn Lâm Hiên, “Chị muốn xem, chúng nó làm ra chuyện này, thì tính giải quyết kiểu gì.
Tiểu Hiên vẫn còn tạm, không như con nhỏ nhà chị, như rùa rụt đầu.”
Lâm Hiên: “Bác, con không gọi được cho chị ấy.
Bác… có thể bảo chị ấy quay về được không?”
Dương Kỳ nói: “Quay về? Tiểu Hiên, chị con có quay về, bác cũng không cho hai đứa gặp nhau.
Hai đứa
không thể tiếp tục.”
Lâm Hiên: “Đây là chuyện riêng của chúng con.”
Lâm Thành bị thái độ cứng đầu của con trai chọc tức điên, ông gay gắt nói: “Thái độ gì đấy, con cảm
thấy mình không sai đúng không?”
“Con không sai.
Có sai con cũng muốn sai đến cùng.” Dương Kỳ lạnh lùng: “Không sai? Vậy con quỳ làm
gì?” Lâm Hiên nói: “Vì con làm mọi người thất vọng.”
Tôn Bội thực sự thất vọng.
Bà bước tới bên anh, nói lời thấm thía: “Tiểu Hiên, con quá sai rồi, Tây
Tây là chị của con, từ bé đến lớn đều là chị, là người thân, sao con có thể, sao hai đứa có thể ở
bên nhau.
Đây là trái luân thường, là bệnh hoạn.”
Lâm Hiên: “Sao lại không thể? Mọi người đều biết chúng con không phải chị em thật mà.”
Dương Kỳ: “Có gì khác nào? Con dám nắm tay con bé trước bàn dân thiên hạ không?Con dám giới thiệu
nó với bạn bè không? Hai đứa liệu có được người đời thừa nhận?Nhất định phải ở bên nhau? Sau đó thì
thế nào, Tây Tây cứ như thế ở bên con cả đời, không kết hôn? Hay con bắt hai bác và bố mẹ con đoạn
tuyệt quan hệ để thành toàn cho hai đứa?”
“Không cần, con không sống cho người khác nhìn, người khác cũng không rảnh để xen vào việc của
con.”
Tôn Minh im lặng một lúc lâu, cuối cùng nói, “Lâm Hiên, con vẫn còn nhỏ, còn đang tuổi học, ngang
bướng làm theo ý mình, không nghe lời khuyên cho mọi người đều là chuyện dễ hiểu.
Nhưng chị con thì
khác, nếu chị con kiên định như con thì đã không trốn đi như vậy, giờ vẫn không chịu về.
Con có
từng nghĩ đến những áp lực nó phải gánh chưa? Có lẽ nó chỉ muốn một cuộc sống bình thường, con nhất
định phải ép nó điên cùng con sao?”
Lâm Hiên mỉm cười, “Hai bác, con chỉ có thể nói xin lỗi.” Tôn Bội: “Con muốn mẹ tức chết phải
không!”
Lâm Thành: “Cút về Đường thành cho bố!”
Hôm sau Lâm Hiên bị lôi về Đường thành, nên vẫn chưa gặp được Tôn Niệm Tây.
Nhưng cậu đã gửi một email nói hết chuyện tối nay với cô, còn đe dọa nếu cô dám thay lòng, sống một
cuộc sống bình thường với người đàn ông khác, cậu sẽ không tha cho cô.
“Rồi sao nữa?” Tôn Ngữ Đàm hỏi.
“Rồi tớ bị mẹ xích về nhà, đánh mất tự do.” Tôn Niệm Tây nói.
“Đúng là một bi kịch ngọt ngào.”
Tôn Niệm Tây đã hồi phục tinh thần sau trận phong ba, cô ấy nói với cô: “Thật ra khi mọi chuyện vỡ
lở, tớ lại cảm thấy chẳng có gì to tát lắm, so với khoảng thời gian tớ lo sợ hãi hùng thì nhẹ nhàng
hơn nhiều.”
“Thì đấy, cậu tưởng hai người sẽ bị đánh bầm dập rồi nhốt lồng heo thả trôi sông à?”
“Cũng gần như thế.”
“Vậy cậu mau cảm ơn bố mẹ với cô chú đã nương tay với cậu đi.” “Ừ, không ngờ mẹ tớ lại là người
nhân từ nhất.”
“À, Tôn Niệm Tây, giờ cậu gặp cô chú có thấy mất tự nhiên không? Như kiểu từ người thân hóa mẹ
chồng nàng dâu ấy, có chút thách thức tinh thần nha.”
“Tớ vẫn chưa gặp cô chú.
Giờ tớ chỉ ru rú trong