Tối hôm 29, Tôn Ngữ Đàm vừa xuống sân bay đã được Tôn Bình đón về nhà, vừa vào cửa đã ngã người
xuống sofa.
Mẹ Tô Nam bận bịu trong phòng bếp, Tôn Bình bê một đĩa trái cây đến trước mặt cô, hai bố con vừa ăn
vừa trò chuyện.
Chuông cửa bỗng vang lên.
Tôn Bình ra mở cửa, đứng bên ngoài là Trần Duệ đĩnh đạc mặc áo khoác tối màu.
Ông nhất thời không nhận ra.
“Chào chú, cháu là Trần Duệ ạ.”
“À!” Tôn Bình hơi giật mình, “Tiểu Duệ đấy à, sao cháu lại đến đây?” Ông nhìn ra sau anh, “Cháu đến
một mình hả, chú Khai đâu?”
“Bố cháu không tới.” Trần Duệ mỉm cười, “Thưa chú, cháu về ăn tết với Tiểu Đàm ạ.”
“Hả?” Tôn Bình không hiểu anh đang nói gì.
Tôn Ngữ Đàm nghe tiếng bèn đi ra, vừa hay nghe được câu này, cô hóa đá trước cửa luôn.
Trần Duệ nhìn Tôn Ngữ Đàm, mỉm cười nói rõ ràng rành mạch, “Chú, cháu và Tiểu Đàm đang yêu nhau, bố
mẹ cháu ở nước ngoài, nên đành theo Tiểu Đàm về Thiệu thành ăn tết, máy bay bị trễ nên giờ cháu mới
đến nơi.
Chắc Tiểu Đàm chưa kịp nói với chú đúng không ạ?”
Tôn Bình quay đầu thấy vẻ mặt chưa đánh đã khai của con gái và bà vợ đang đơ người cầm môi múc canh
phía sau.
Bốn người xếp thành một đường thẳng, chỉ có Trần Duệ là bình thản, “Cháu chào dì ạ.”
Tô Nam hít một hơi thật sâu, bà chỉ muốn ngất ngay tại chỗ, nhưng vẫn phải miễn cưỡng tỏ ra bình
tĩnh nói, “Mau vào đây, vào rồi nói tiếp.”
Trần Duệ đặt gói quà vào một góc.
Tôn Bình bảo anh ngồi xuống ghế sofa, anh ngoan ngoãn làm theo,
rồi nhìn Tôn Ngữ Đàm đang nơm nớp lo sợ vào phòng bếp.
Tôn Bình vẫn còn đắm chìm trong cơn sốc kinh hoàng, chưa kịp tỉnh lại, ông không thể tưởng tượng
nổi, cũng không dám tưởng tượng, Trần Duệ và Tiểu Đàm yêu nhau?
Chuyện khi nào? Đã bao lâu rồi?
Ông cố gắng nhớ lại, hai đứa rõ ràng rất ít tiếp xúc, ông còn nhớ hai vợ chồng mình từng nói với
nhau, tính hai đứa nhóc quá khác nhau, không thể làm bạn.
Sao giờ đã yêu rồi?
Ông bắt đầu đánh giá chàng trai trẻ ngồi đối diện.
Trần Duệ ngồi thẳng lưng, không kiêu ngạo không
siểm nịnh, lớn lên anh rất ngoan, cốt cách ngay thẳng, giống một người đàn ông có thể gánh vác việc
lớn.
Tôn Bình rất vừa
lòng.
Nhưng chú Khai đã biết chuyện hai đứa chưa? Ông lại bắt đầu lo xa, bỗng cảm thấy Đàm Đàm
không thích hợp với Trần Duệ cho lắm.
Trong bếp, Tôn Ngữ Đàm vội khai tất với mẹ.
“Con bảo cậu ấy đến nhà mình à?”
“Vâng.” Việc đến nước này, Tôn Ngữ Đàm chỉ có thể nghe theo Trần Duệ.
“Con phải bảo trước một tiếng
để bố mẹ còn chuẩn bị tâm lý chứ, vừa nãy mẹ suýt bị dọa chết đấy.”
Con cũng thế mà.
Tôn Ngữ Đàm ngượng ngùng xoa lưng giúp mẹ, “Mẹ đừng sốc quá.”
“Thôi ra cơm nước trước đi, buổi tối nói chuyện sau.
Con bê đồ ăn ra giúp mẹ, cũng may mẹ làm nhiều
đấy.”
Trên bàn ăn, bốn một ngồi lặng lẽ.
Tô Nam nói, “Tiểu Duệ, Đàm Đàm không hiểu chuyện, không báo trước với dì, nên dì không biết cháu
tới, chẳng kịp chuẩn bị gì cả, cháu thông cảm nhé.”
“Không đâu ạ.” Trần Duệ cười tươi, “Dì đừng khách khí, ngày nào Đàm Đàm cũng khoe với cháu là dì
nấu cơm ngon lắm.”
Tôn Bình cười haha, “Được rồi, mọi người ăn đi, đồ ăn nguội hết cả rồi.” Theo lẽ thường, Tôn Ngữ
Đàm lâu không gặp bố mẹ sẽ bô bô cả buổi, tối nay lại chỉ cắm mặt ăn cơm.
Ba người kia cũng ăn rất chăm chú, thỉnh thoảng nói vài câu, kiểu như có đồ ăn có vừa miệng không,
mặn hay nhạt.
Mọi người đều khá ngượng ngùng, không tìm được cách hòa đồng thoải mái.
Trần Duệ rất nhiệt tình, ăn xong còn chủ động dọn dẹp bàn ăn, nhưng Tô Nam nào dám để anh làm thật,
vội kêu Tôn Bình kéo anh ra.
Ngồi một lúc, Tô Nam nhìn đồng hồ, thấy cũng muộn rồi bèn hỏi, “Tiểu Duệ, tối nay cháu ở đâu?”
Trần Duệ: “Cháu thuê phòng ở khách sạn rồi ạ.”
“À.” Tô Nam thở phào, “Đàm Đàm, con tiễn Tiểu Duệ về đi.” Mãi đến khi rời khỏi chung cư, Tôn Ngữ
Đàm mới dừng bước.
“Chơi vui không?” Cô nén giận, xoay người nhìn anh, “Trần Duệ, giờ anh bảo em xử lý kiểu gì?”
“Cần xử lý cái gì?” Trần Duệ nói, “Sao anh không thấy.”
“Anh không cảm giác được bầu không khí trong nhà em à? Mấy tiếng vừa rồi anh rất thoải mái?”
Trần Duệ: “Vạn sự khởi đầu nan.”
Tôn Ngữ Đàm bất lực, “Em xin anh, Trần Duệ, tối nay hãy ngủ một giấc thật say rồi mai bay về đi.”
“Anh đã thưa với chú dì sẽ ở đây ăn