Vào buổi chiều nhà cô chuyển đến Hải thành, Trần Khai Sinh mời họ đi ăn tối.
Tài xế của Trần gia đến đón họ.
Tôn Ngữ Đàm cảm thấy mẹ cô hơi lo lắng, vì sau khi lên xe, mẹ vẫn luôn giữ chặt tay cô.
Cô bèn nắm ngược lại tay mẹ, còn lè lưỡi làm mặt quỷ với bà.
Mẹ cô cười khúc khích, đánh yêu cô một cái.
Tôn Ngữ Đàm thả lỏng người, nhìn ra bên ngoài.
Hải thành là thành phố ven biển, phong cảnh đường phố hoàn toàn khác với Thiệu thành.
Cô cảm thấy rất mới lạ.
Sau khi đi qua cổng sắt, chiếc xe lái một lúc rồi dừng lại bên bãi cỏ.
Đan xen giữa đám cỏ là con đường lát đá cuội, những hàng cây và rặng hoa được tỉa tót cẩn thận.
Dưới sự chỉ dẫn của quản gia, nhà cô đi bộ quanh khu vườn rồi đi đến một ngôi nhà kiểu tây xinh đẹp.
Từng Hâm Quân đã đợi trên bậc thang bên cạnh cột La Mã, mỉm cười khi thấy họ, rồi mời họ vào nhà.
Tô Nam không ngờ mình lại được đối xử lịch sự như vậy, đâm ra hơi luống cuống.
Từng Hâm Quân rất tốt bụng, hỏi họ đã quen với thời tiết nơi đây chưa.
Trần Khai Sinh cũng ở nhà, mọi người ngồi trên sofa trò chuyện phiếm.
Tôn Ngữ Đàm ngoan ngoãn trả lời các câu hỏi liên quan đến mình, cô thấy hơi buồn chán.
Chuyện của người lớn cứ lướt qua tai cô rồi trôi tuột ra ngoài.
Cô nhìn ngó xung quanh, thấy hoàng hôn bên ngoài cửa sổ đẹp như tranh vẽ.
Từng Hâm Quân chú ý đến ánh mắt của cô, hỏi cô có muốn ra ngoài đi dạo không, Tôn Ngữ Đàm vội vàng đồng ý.
“Đừng đi xa quá.” Mẹ dặn dò cô.
“Vâng.” Tôn Ngữ Đàm biết mẹ sợ cô mải chơi quên giờ ăn để mọi người phải đợi, “Mẹ yên tâm, con chỉ loanh quanh đây thôi.”
“Muộn tí cũng không sao.” Từng Hâm Quân nói, “Con trai bà đang chơi bóng đá với bạn, còn chưa có về.
Tiểu Đàm, nếu cháu gặp thì gọi nó về hộ bà nhé.”
“Vâng ạ.”
“Hôm nay nó mặc áo cộc tay màu xanh nước biển, quần sáng màu.”
“Dạ.”
Sau khi ra ngoài, Tôn Ngữ Đàm từ từ dạo quanh.
Chỗ này rất vắng vẻ, tầm nhìn thoáng, dễ dàng thấy được sân bóng phía sau sườn dốc, các cậu trai đang chạy nhảy ở đó.
Cô nhìn một lúc rồi đi xuống theo đường nhỏ.
Hồi ở Thiệu thành, đám con gái trong lớp thỉnh thoảng cũng kéo nhau đi xem bóng đá, nhưng họ lại chẳng nhìn quả bóng.
Tôn Ngữ Đàm cũng không có hứng thú với trái bóng kia.
Cô đang nhìn mấy cậu trai trên sân.
Con trai Trần gia rất dễ nhận, cao ráo, tóc ướt đẫm mồ hôi, ngũ quan sắc nét, đẹp trai ngời ngời.
Khi anh chạy, quần áo bị gió thổi tung, phồng lên, giống như thiếu niên trong truyện tranh.
Tôn Ngữ Đàm đột nhiên nhớ ra mình quên hỏi tên anh, nên cô không biết gọi kiểu gì, lời đã đến miệng lại đành nuốt vào.
Cô bèn ngồi xuống bãi cỏ, ngắm mấy cậu trai thi đấu.
Có người quay sang nhìn cô, con trai Trần gia trực tiếp bước tới.
Tôn Ngữ Đàm vỗ mông đứng dậy, khi anh đến gần thì vẫy tay chào hỏi: “Xin chào.”
Anh vờ như không nghe thấy, thản nhiên lướt qua cô.
Thật kiêu ngạo, cô nghĩ.
Nếu chỉ như vậy, có lẽ Tôn Ngữ Đàm sẽ không canh cánh trong lòng lâu thế.
Trần Duệ vào nhà rồi đi thẳng lên lầu.
Tôn Ngữ Đàm đã quên tại sao mình lại đứng ngoài cửa, nhưng cô nhớ rõ tại sao mình lại nín thở.
Cô nghe thấy Trần Duệ sốt ruột hỏi: “Còn bao nhiêu loại người như này đến nữa?”
Từng Hâm Quân: “Nhà con bé khác.”
“Khác cái gì, sao mẹ còn dẫn hẳn vào nhà?”
“Bố con bảo họ tới.” Từng Hâm Quân nói: “Bố con có để ý mấy người lúc trước không? Ông con bé có ơn với bố con.
Con chú ý vào.”
“Ồ, đúng là khác thật.” Trần Duệ cay nghiệt nói, “Giờ muốn trả ơn?”
Không biết là viễn cảnh trong mơ, hay là ký ức đời thật, mà khuôn mặt chế giễu của Trần Duệ vô cùng rõ ràng.
Tôn Ngữ Đàm mười lăm tuổi đứng bên ngoài, vụt tắt nụ cười, không biết nên đi hay nên ở, nhưng Trần Duệ đã thấy cô.
Anh mím môi, dù hoảng vẫn ung dung nhìn cô, dường như anh không hề ngại khi cô nghe thấy lời đánh giá của mình về gia đình cô, cũng không ngạc nhiên khi cô đứng ở ngoài cửa.
Thậm chí Tôn Ngữ Đàm còn nhìn ra được ý “quả nhiên là loại người như vậy” trong mắt anh.
Anh tưởng cô cố tình nghe lỏm.
Môi Tôn Ngữ Đàm hết mở lại khép.
Cuối cùng cô từ bỏ giải thích, mỉm cười nhìn anh rồi quay người rời đi.
Ba năm sau đó, hai người là bạn học cùng trường.
Hành lang, sân thể dục và đường lớn, không thể tránh khỏi đụng mặt, xuất phát từ phép lịch sự, Tôn Ngữ Đàm luôn chào trước, tất nhiên, phượng hoàng Trần Duệ sẽ không trả lời cô, thi thoảng có gật đầu