Tôn Ngữ Đàm có chút sững sờ, nhất thời không thể phân biệt anh đang nghiêm túc hay nói giỡn, cô càng nắm chặt tay anh, “Tôi không bỏ đâu.”
Lời vừa ra khỏi miệng, Trần Duệ đã mở lòng bàn tay ra, “Được rồi, tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên, để tôi đeo cho cô.”
Đáng lẽ phải từ chối.
Tôn Ngữ Đàm nghĩ.
Nhưng cô không làm.
Khi Trần Duệ ngồi lại gần, cô nghiêng nửa mặt về phía anh, chủ động vén tóc mai ra sau tai.
Cô có thể từ từ cảm nhận được hơi thở ấm áp của Trần Duệ bên cổ.
Cô kìm chế, cảnh giác, không để lộ một chút mất tự nhiên nào.
Không biết tại sao Trần Duệ lại khoan thai xoa xoa dái tai của cô, cơ thể Tôn Ngữ Đàm gần như tê dại.
Cô cảm thấy mọi thứ đang hơi lệch quỹ đạo, cô muốn thấy biểu cảm của anh, nhưng Trần Duệ lại dùng mu bàn tay giữ lấy má cô, “Đừng cử động.”
Giọng nói chui vào lỗi tai, Tôn Ngữ Đàm rụt cổ lại, “Ngứa lắm…” Cô muốn giữ lấy tai mình mà xoa mạnh.
“Gì cơ?” Trần Duệ lại gần cô hơn, nhìn cô chăm chú.
Tôn Ngữ Đàm không thể chịu đựng được nữa, “Hay để tôi tự đeo đi.” Cô lần đến đôi bông tai nằm giữa hai ngón tay của anh, Trần Duệ lại giấu nó đi, “Kiên nhẫn một tí.” Anh nói.
Cuối cùng, vòng kim loại cũng chạm vào dái tai của cô, uốn lượn từ từ xuyên qua, Trần Duệ đứng dậy ngồi về chỗ.
“Cảm ơn.” Tôn Ngữ Đàm cẩn thận nhìn anh, nhưng anh lại cúi đầu nhìn đồng hồ, điện thoại trên bàn lại reo lên.
“Tôi đi trước.” Trần Duệ nói lời tạm biệt với cô.
“Ồ, bye nhé.” Tôn Ngữ Đàm nhìn bóng anh biến mất ở ngã rẽ.
Cô vô thức chạm vào viên ngọc trên tai, rồi ngồi thất thần.
Sáng sớm, Tôn Niệm Tây đã mang đống hộp lỉnh kỉnh đến gõ cửa nhà Tôn Ngữ Đàm.
Các cô từng sống chung một khoảng thời gian, thừa biết Tôn Ngữ Đàm dậy sớm quanh năm, giống hệt mấy cụ già vậy, đã tỉnh là không ngủ tiếp được nữa.
Nào biết hôm nay lúc mở cửa Tôn Ngữ Đàm hẵng còn ngái ngủ, ngáp ngắn ngáp dài, Tôn Niệm Tây thầm kêu không tốt, dám đến phá giấc nồng của cô, tội càng thêm nặng, đuôi cáo của cô ấy càng cụp lại, tiu nghỉu đi vào nhà.
“Vẫn còn ngủ à?” Tôn Niệm Tây nhẹ nhàng hỏi.
“Cậu đoán xem?” Tôn Ngữ Đàm lườm cô ấy, cô ngồi xuống thảm, nhắm mắt lại đợi mình tỉnh ngủ hẳn.
Tôn Niệm Tây cười hì hì chuộc tội, cô ấy chạy đi kéo rèm cửa, trải khăn lên bàn, chuẩn bị xong xuôi thì lại cúi đầu khom lưng bóp vai cho Tôn Ngữ Đàm, chạy qua chạy lại như con bướm hoa.
“Cậu không đi chơi với bạn trai à?”
Tôn Niệm Tây: “Anh ấy lại đi rồi, bận quá thể đáng.”
“Cũng không hẳn, rảnh có một đêm cũng mò về, chăm chỉ thật đấy.”
“Cậu thì biết cái gì, đêm xuân một khắc đáng nghìn vàng.”
Tôn Ngữ Đàm: “Tớ vừa mộng xuân đấy.”
Tôn Niệm Tây bị sặc, cô ấy trừng mắt nhìn Tôn Ngữ Đàm, hai người im lặng nhìn nhau vài giây, Tôn Niệm Tây dập đầu xuống đất, “Tớ xin lỗi.” Cô ấy chân thành sám hối: “Hôm nay tớ không nên tới đây.”
Tôn Ngữ Đàm cười khúc khích, “Cậu sắp xong rồi.”
Tôn Niệm Tây sán lại gần: “Trong mơ cậu mây mưa với ai thế?”
Tôn Ngữ Đàm hất cằm: “Nhà đối diện.”
Tôn Niệm Tây quay đầu nhìn, bối rối, “Nhà đối diện là ai?”
“Một anh chàng đẹp trai.”
Tôn Niệm Tây khiếp sợ, “Tôn Ngữ Đàm, cậu giỏi lắm, mới về mấy ngày đã huỳnh huỵch với nhà đối diện.”
“Không phải.
Tớ quen lâu rồi, bạn cấp ba.”
“Bạn cấp ba?” Tôn Niệm Tây lại bị sốc, “Tốt nghiệp bảy, tám năm rồi còn có thể sống cạnh nhà, chị ơi, duyên của hai người sâu thật đấy.”
“Không đâu, chuyện này dài lắm, tóm lại là không liên quan gì đến duyên phận.”
“Cậu có ý xấu với người ta à?”
“Cho là thế đi.”
“Ngủ chưa?”
“Ngủ cái đầu cậu, người ta là bông hoa cao quý, đến ngón tay tớ còn chưa sờ được.
Nhưng mà…” Tôn Ngữ Đàm suy tư, “Hình như gần đây đã hạ phàm rồi.”
“Hôm qua cậu xem phim với người ta hả?”
Tôn Ngữ Đàm gật đầu, Tôn Niệm Tây đấm cô một cái, “Vậy còn còn giả vờ tức giận cái gì?”
Tôn Ngữ Đàm phì cười, “Hôm qua tớ làm rơi bông tai, anh ta đeo lại giúp tớ, tim tớ cứ rung rinh mãi.”
“Wow,” Tôn Niệm Tây ngưỡng mộ, “Kế này đỉnh ghê, cậu cố tình đúng không?”
“Cái này còn sắp xếp được à?”
“Sao lại không, thành sự tại nhân mà.”
“Không đâu, sắp xếp dễ bị phát