Chương 19: Du dạ không biết quy
Mùng hai nghênh đón thần tài, hôm nay cũng là thời điểm lại mặt thăm viếng của nữ tử xuất giá, Thượng Trụy cùng đi với Yến Nghênh Mi trở về Yến phủ, Trang Phong Tuyền ra ngoài gặp bạn, Bạch Thế Phi thì bị một đám huynh đệ hẹn đi chơi quan phốc.
Vì là ngày tết, bình thường sẽ cấm đánh bạc nhưng quan phủ cũng cởi mở cho phép chơi quan phốc ba ngày, trong thành Khai Phong theo ngựa cưỡi mà đi, qua phố Phan Lâu, ngõ Đông Tống, trên đường ngõ Tây Lương, đồi Bắc Phong và khu vực phía nam đều kết lều hoa trang trí rực rỡ, trong lều các Thương gia trưng bày la liệt nào châu ngọc, mũ lược, quần áo, đồ trang sức, son phấn, giày và cả những vật nuôi để chơi đùa giải trí, du khách tới lui có thể mua về, cũng có thể tham gia đánh bạc.
Vật để đánh bạc trong trò quan phốc rất phong phú, hai bên có thể thương lượng định giá món đồ đó bao nhiều tiền, rồi dùng đồng tiền ném vào trong hũ hoặc lên đất, căn cứ vào chữ trên đồng tiền nhiều hay ít mà phân biệt thắng thua, người thắng có thể đổi tiền lấy vật phẩm ở chỗ đặt cược, thua thì phải trả tiền, có mấy quý tộc gia đình giàu có đặt cược rất lớn, thậm chí cả xe ngựa, nhà cửa, ca cơ, vũ nữ… cũng đều đem ra định giá mà cược.
Mừng năm mới, không khí trong lều cực kỳ náo nhiệt, chẳng những dân chúng bình thường mặc đồ mới váy sạch đẹp theo nhau mà đến muốn qua năm mới thử thời vận một phen, mà ngay cả những Tiểu thư khuê các bình thường ru rú trong nhà, danh môn phu nhân… sau khi màn đêm buông xuống cũng nhao nhao xuất đầu lộ diện, chạy đến thưởng thức, rồi còn tham gia chơi cùng nữa.
Ngày lễ mỗi năm một lần, cảnh tượng vui cười náo nhiệt này rất phổ biến, có khi còn chơi suốt đêm.
Lại nói vận may của Bạch Thế Phi tốt đến thần kỳ, có đặt có thắng, Bạch Kính đi theo phía sau ôm đầy một đống nào trâm hoa son phấn, mấy thiếu gia nhà khác không phục, muốn cùng hắn trao đổi đặt cược, lại bị gần như là cả quần áo trên người cũng thua đến sạch, bị mọi người cười đuổi không ngừng, đến nửa đêm hứng trí chơi đùa vẫn chưa hết, có người đề nghị đến ca lầu nghe hát, thế là một hàng công tử huynh đệ lại tiền hô hậu ủng khí thế ngời ngời thẳng hướng Liên Hoa Lầu mà đi.
Yến Nghênh Mi và Thượng Trụy hai người từ trước buổi chiều tà đã trở về Bạch phủ rồi.
Sau khi dùng xong bữa tối, sắc trới hiển nhiên là đã tối đen, qua đầu giờ Tuất thì Trang Phong Tuyền cũng về đến.
Ba người đến phòng đánh cờ ngồi chơi, người hầu đem trà thơm lên, Thượng Trụy ở bên cạnh xem Trang Phong Tuyền và Yến Nghênh Mi đánh cờ, bất tri bất giác, đánh hết mấy ván cờ, trời đêm dần tối, vẫn không thấy bóng dáng Bạch Thế Phi đâu, nàng dần dần cũng cảm thấy có chút không yên, lại mơ hồ lo lắng, chỉ mong đừng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn là tốt rồi.
Yến Nghênh Mi thấy nàng có vẻ tâm tình không tốt, ngồi cũng không yên, liền cho người đi gọi Thiệu Ấn.
Trong chốc lát Thiệu Ấn vội vàng chạy đến.
“Thiệu quản gia, buổi sáng lúc Công tử đi ra ngoài có nói bao giờ về không?”
Thiệu Ấn đáp, “Chuyện này không có dặn lại”. Khóe mắt liền nhìn qua thần sắc Thượng Trụy ở bên cạnh hiển nhiên là đang quan tâm lo lắng, cố ý giải thích nói, “Những dịp lễ tết thế này, Công tử ngẫu nhiên cũng sẽ đến đêm mới về, các huynh đệ cao hứng đùa nghịch, thường thường cũng không chịu thả người sớm đâu”.
Yến Nghênh Mi nhìn thoáng qua vẻ mặt thất vọng của Thượng Trụy, bất đắc dĩ nói, “Muộn rồi, chúng ta cũng trở về phòng nghỉ ngơi đi, kính xin quản gia phân phó xuống dưới, lúc nào Công tử trở về, lại cho người đến Sơ Nguyệt Đình báo cho ta biết một tiếng”.
Thiệu Ấn đồng ý lui ra, ba người cũng đứng dậy trở về hậu viện.
Thấy Thượng Trụy thủy chung vẫn im lặng, Trang Phong Tuyền an ủi, “Đừng lo lắng, có Bạch Kính theo bên người, Thế Phi sẽ không có chuyện gì đâu”.
Yến Nghênh Mi cười giễu nói, “Theo ta thấy, hắn không để cho người khác xảy ra chuyện đã là vạn hạnh rồi”.
Thượng Trụy bị nàng ta chọc đến cong cong khóe môi.
Trang Phong Tuyền đưa hai chủ tớ đến Sơ Nguyệt Đình xong thì trở về.
Xuyên qua cổng vòm có hoa lá rũ xuống, Yến Nghênh Mi đưa mắt nhìn Thượng Trụy, “Hôm nay phụ thân cũng có nhắc với ta, đã qua năm mới rồi, muội có phải… cũng nên về nhà một chuyến?”
Sắc mặt Thượng Trụy tức khắc lạnh xuống một nửa, “Về nhà nào? Ba thước mộ của mẫu thân muội sao?”
Yến Nghênh Mi kiên nhẫn, “Bất kể nói thế nào người đó cũng —— “
“Không liên quan đến muội”. Thượng Trụy không chút do dự ngắt ngang lời nói, cúi đầu giọng thấp giọng, “Trong lòng muội buồn bực, muốn đến Lâm Uyển một chút, tỷ ngủ trước đi”. Nói xong đi thẳng về phòng lấy sáo, cũng không để ý Yến Nghênh Mi, nhấc đèn lồng lên liền đi ra ngoài.
Yến Nghênh Mi nhìn bóng lưng nàng nhanh chóng rời đi, bất đắc dĩ mà khẽ thở dài.
Ra cửa, dọc theo hành lang hoa đi thẳng đến bên ngoài Sơ Nguyệt Đình, Thượng Trụy chậm lại, đèn lưu ly châm cả đêm ở đầu cành cây như gần như xa, khiến con đường lát đá bằng phẳng rộng lớn ánh lên ánh sáng ấm áp mờ mờ, một mình một