Chương 21: Trông mong như lửa đốt
Trong thư phòng, mọi người đã thương nghị xong, Bạch Thế Phi và Trang Phong Tuyền cùng nhau đi về phía phòng ăn, người kia đi đến cửa đã lấy ánh mắt băn khoăn mà nhìn vào bên trong, chỉ thấy Yến Nghênh Mi một mình một người đang ngồi, trong sảnh nào có nửa điểm bóng dáng của Thượng Trụy? Không khỏi vừa thất vọng lại có chút ý e sợ, hỏi, “Tiểu Trụy đâu rồi?”
Yến Nghênh Mi kinh ngạc, liếc nhìn Bạch Kính theo phía sau hai người họ đi vào, “Lúc các người tới đây không gặp muội ấy sao?” Nha đầu kia tìm người có thể tìm đến tận nơi nào vậy kìa?
Bạch Thế Phi khẽ giật mình, vì sao bọn họ tới đây thì phải nhìn thấy nàng? Trí nhớ tinh mẫn bất chợt chớp động, trước đó không lâu hình như có bóng người đi ngang qua thư phòng, quay đầu nhìn về phía Bạch Kính nói, “Ngươi đến môn phòng nhìn xem”.
Bạch Kính lên tiếng trả lời rồi đi ngay.
Bạch Thế Phi cũng không ngồi xuống, chỉ đứng ở đó, hai mắt thỉnh thoảng nhìn ra bên ngoài.
Trong sảnh có nhiều nô bộc và tỳ nữ, Yến Nghênh Mi cũng không tiện hỏi gì nhiều.
Chốc lát sau, Bạch Kính trở về, thần sắc thế nhưng có chút sợ hãi, “Công tử, người gác cổng bên kia nói Trụy tử đi cùng với Vãn Tình ra khỏi phủ rồi”.
Yến Nghênh Mi nghe xong rất ngạc nhiên, tại sao không nói một tiếng đã chạy ra ngoài?
Bạch Thế Phi không thể tin mà trừng mắt Bạch Kính, “Ngươi nói cái gì? Nàng —— rời khỏi phủ rồi?!”
“Đúng vậy.”
Bạch Thế Phi quay đầu nhìn về phía Yến Nghênh Mi.
Nàng cau mày nói, “Hôm qua Vãn Tình có xin ta nghỉ nửa ngày, nói là muốn về nhà thăm mẫu thân nàng ấy đang ốm, nhưng chưa từng nghe nàng ấy nhắc tới Thượng Trụy cũng muốn đi cùng”. Sao đột nhiên lại không thấy bóng dáng nhỉ.
Bạch Thế Phi chậm chạp đi qua đi lại vài bước, trong lòng loáng thoáng cảm thấy không ổn, nói với Bạch Kính, “Ngươi lập tức cho người đến nhà Vãn Tình xem thử nàng có ở đấy không, nếu nàng có ở đó, cứ thuận theo nàng thôi, còn nếu không ở bên đó, lập tức trở về báo ngay cho ta”.
Bạch Kính lại vội vàng chạy ra ngoài.
Lúc này Thượng Trụy dĩ nhiên là không có ở nhà Vãn Tình, đợi đến lúc Trương Vĩ Tấn từ trong Liên Hoa Lầu bước ra, ấp a ấp úng mà xác nhận đêm qua Bạch Thế Phi quả thực có cùng với đám huynh đệ đến đây đùa nghịch, nàng ngược lại bình tĩnh trở lại, cũng không nói gì, chỉ xoay người rời đi.
Trương Vĩ Tấn theo sát ở sau lưng nàng, thay Bạch Thế Phi sốt ruột giải thích, “Hắn tuy là có thắng cược ca cơ đó, nhưng bọn họ nói hắn cũng không có dừng ở chỗ này lâu, không bao lâu sau là đã rời khỏi rồi, dựa vào hiểu biết của ta với Bạch Thế Phi nè, ta chưa bao giờ thấy hắn ở bên ngoài hái hoa ngắt cỏ cả, nàng phải tin tưởng hắn mới được”.
Quay trở lại ngã tư phố Thượng và phố Phan Lâu, Thượng Trụy đứng lại tại chỗ, một hồi lâu, mới thấp giọng nói với Trương Vĩ Tấn, “Hôm nay rất cám ơn ngài, tự ta muốn qua bên kia một chút, ngài về đi”. Nói xong chậm rãi đi về phía tây ngược với hướng trở về Bạch phủ.
Trương Vĩ Tấn vẫn là đuổi theo, “Nàng muốn đi đâu? Đi nửa ngày rồi không mệt sao? Hay là nàng ngồi kiệu của ta đi nhé?”
Thượng Trụy lắc đầu, chỉ dọc theo Cảnh Linh Đông Cung mà bước, ngang qua lầu Tuyên Đức rẽ vào một con phố.
Đi qua Thượng Thư Tỉnh ở phía tây, tòa lâu ớ góc đường cái cùng một con lộ, thẳng hướng Lương Môn, con đường phía bắc Lương Môn là Kiến Long Quan của Hòa Châu Tây Tử, phía nam là mặt tiền của một cửa hàng lớn có kiến trúc gần giống với Kim Lương ở phố Kiều, so với Bạch phủ thì Kim Lương cũng là một trong tám cảnh ‘Biện thủy thu thanh’ của Biện Kinh, nơi đó sau này là chỗ ở của Kim Lương cạnh phố Kiều.
Trương Vĩ Tấn hết sức tò mò, đang nghĩ ngợi không biết Thượng Trụy đến cùng là muốn đi đến chỗ nào, thì bất ngờ nàng quẹo vào Hòa Châu Tây Tử, bước vào một quán trà nhỏ ven đường chọn một vị trí ngồi xuống, cũng không hỏi hắn muốn ăn cái gì, trực tiếp gọi hai lượng trà đặc, tự mình bê lên một cốc từ từ uống, ánh mắt chẳng có mục tiêu quay đầu nhìn ra ngoài quán trà.
Bên trong Bạch phủ, Bạch Kính hồi báo rằng Thượng Trụy không có ở nhà của Vãn Tình, Vãn Tình cũng không biết nàng đi đâu nữa, Bạch Thế Phi bắt đầu có chút nôn nóng.
Sai Bạch Kính đi gọi mấy nha đầu Vãn Lộng Vãn Nhược bình thường tương đối quen biết với Thượng Trụy đến, toàn bộ hỏi một lượt, vẫn không ai biết nàng đi đâu, hơn nữa, thủ vệ gia đinh cũng không có lưu ý, ngay cả nàng đi hướng nào Đông Nam Tây Bắc cũng không rõ lắm, dù có muốn cho người đi tìm cũng không có manh mối.
Hắn