Chương 27: Trước kia như nước trôi qua
Phồn hoa chưa bao giờ là lâu dài, giống như nếu có dịp xem bắn pháo hoa rồi, thì bất kể thế nào cũng sẽ khiến người ta nhớ mãi sự sáng chói rực rỡ của nó, nhưng cũng chỉ trong khoảnh khắc đó, pháo hoa tàn sẽ không để lại dấu vết.
Giờ thì đã rõ, tình yêu vốn dĩ cũng ngắn ngủi như pháo hoa, lúc nở ra sẽ giống như có nhiều loài hoa cùng nở rộ, đến lúc tàn rồi, chỉ cảm thấy còn chưa kịp hái xuống nó đã đột nhiên nhạt nhòa, ngàn vạn sủng ai kia thì ra cũng chỉ là biểu hiện giả dối của pháo hoa, tuấn tú phong lưu của hắn cho tới bây giờ chưa hề thay đổi, thay đổi bất quá chính là người được sự sủng ái của hắn mà thôi.
Lẽ ra nàng nên sớm biết, con đường đi trong đêm tối dài dằng dặc này đi đến cuối cùng rồi, cũng chỉ còn lại nàng một mình một người.
Ngực từng cơn từng cơn đau nhức, thật đau đớn, thật khó chịu, giống như bị ai bóp chặt trong lòng bàn tay, không ngừng co rút, gian nan thở dốc, lại giống như trái tim đã bị ai đó hết lần này tới lần khác lấy mất, chỉ còn lại bản thân vô tâm mờ mịt, không biết nên làm thế nào để đòi lại.
Chỉ có thể mặc cho linh hồn rời khỏi thể xác, ở một bên thê lương mà nhìn thể xác của mình chịu đựng tra tấn.
Thì ra đây chính là gan ruột từng chút từng chút đứt đoạn.
Thượng Trụy buông cây sáo xuống, che miệng, nhưng làm thế nào cũng không thể che hết nước mắt liên tục nhỏ xuống trong mắt, cuối cùng, bên trong hồ Thủy Các giữa đêm khuya không một bóng người, tiếng khóc nấc nghẹn ngào vang lên.
Một bóng người ẩn nấp ở trong đình bên cạnh hồ, nghe thấy tiếng khóc buồn bã tuyệt vọng, vành mắt dần dần đỏ.
Sau khi nhìn thấy nàng, hắn cũng không còn tâm tình tiếp tục xem đèn, trở về phủ liền trực tiếp dạo bước đến ngôi đình này, một mình trong đêm tối gió lạnh, lặng yên ngồi thật lâu, cuối cùng lại gặp được nàng đến đây, hắn vừa bất ngờ vừa vui mừng, mà trong lòng cũng hết sức chua xót, chỉ cần nghĩ đến nàng bi thương như thế, tiếng sáo bị phá hư, âm điệu đứt quãng, khúc không thành khúc, khóc không thành khóc.
Thật lâu sau, tiếng khóc làm hắn đau nhức đến lục phủ ngũ tạng dần dần thu hồi, chuyển thành thút thít cực nhỏ, theo gió mơ hồ bay đến.
Hai khuỷu tay chống trên bàn đá, lòng bàn tay che mặt, tiếng nói tràn ngập đau đớn từ giữa ngón tay thoát ra ngoài, “Trong thành Khai Phong này —— “
Bàn tay nhỏ bé nắm thành quyền, mấy đốt ngón tay bị cắn mạnh, nàng đột nhiên dừng lại tiếng khóc thút thít, hai mắt đẫm lệ nhìn về phía có giọng nói vang lên, chậm rãi nới lỏng hàm răng, bỏ tay xuống.
Âm thanh khàn khàn mang chút nghẹn ngào kia, đôi bên đều có thể nghe rõ giọng nói, tiếp tục thấp giọng truyền đến.
“Bất kể trong cung hay ngoài cung đều cho rằng ta là tâm phúc thân tín của Thái hậu, vẫn luôn nhìn thấy bà ta đối với ta hậu đãi vô cùng, kỳ thật người ngoài nào có ai biết, trong hoàng cung ngươi lừa ta gạt sao có thể có thật tình hay chân tình… Lúc trước sở dĩ bà ta vui vẻ, biểu hiện đối với ta yêu thương có thừa, bất qua cũng chỉ là một thủ đoạn nhằm lung lạc lòng người, dù sao tiền tài vàng bạc của Bạch phủ ta ngày nào còn thì vẫn là hữu dụng với bà ta… Từ lúc cha ta còn sống, mãi cho đến tận bây giờ, ngập lụt ở chỗ kia, nạn châu chấu chỗ nọ, những tiền bạc lương thực chính thức lấy từ quốc khố của triều đình ra trợ giúp thiên tai có được bao nhiêu? Còn không phải dựa vào nguồn tài lực của nhà ta dốc sức mà quyên tặng ư.”
Hắn rũ hai tay xuống, mười ngón tay giao nhau, cúi mắt nhìn xuống bàn đá trước mặt.
“Ba năm trước đây phụ mẫu ta liên tiếp qua đời, trong vòng nửa năm song thân hoàn toàn biến mất, đối với ta là đả kích rất lớn, ta lúc ấy bất kỳ ý niệm gì trong đầu cũng không có, chỉ một lòng muốn đem gia nghiệp cha ta để lại quản lý cho thật ổn thỏa hoàn hảo, nhằm an ủi linh hồn lão nhân gia ở trên trời nếu có linh thiêng”.
Ba năm này bất kể là ban ngay hay đêm tối, hắn gần như đem tất cả thời gian rảnh rỗi vùi đầu vào việc buôn bán, cuối cùng, đợi đến khi hắn từ trong ngây thơ đau lòng vì phụ mẫu mất qua đi, mới giật mình phát hiện việc lớn không tốt, Thái hậu đối với hắn đã nổi lên cảnh giác.
“Cũng bởi vì ta trong lúc đau lòng khổ sở, chỉ lo vùi đầu làm việc, không chút nào che lấp thể hiện, do đó sinh ra sơ sót với triều đình”. Ba năm trôi qua, Bạch phủ ở trong các ngành nghề buôn bán đã trải rộng khắp thiên hạ, thời gian đó hiển nhiên tránh không khỏi có mối quan hệ tốt với quan phủ các nơi, Bạch phủ hiện thời tiền tài quyền thế, nếu ngày nào đó có ý muốn dậm chân đạp mạnh một cái, chỉ e đối với trong ngoài triều đình không phải là không có sức ảnh hưởng.
“Khiến Thái hậu cảm thấy, sự hiện hữu của ta đối với bà ta cùng toàn bộ triều đình Đại Tống đã mơ hồ hình thành nguy cơ tiềm ẩn, bà ta từ lâu vẫn muốn tìm cách kiềm chế ta lại”. Chẳng qua là nếu không phải vạn bất đắc dĩ, bà ta cũng sẽ không chân chính cùng hắn vạch mặt, thứ nhất vì bà ta trước sau như một luôn coi trọng thanh danh, thứ hai làm thế đối với bà ta chỉ có trăm hại mà không được lấy một lợi.
Uy quyền của Lưu Nga cho đến nay vốn dĩ có được là do tranh đoạt, không phải chính thống, mặc dù nhiều năm qua bà ta dốc lòng bồi dưỡng không ít thân tín, nhưng trong triều trước sau có bao nhiêu người đảm đương chính phó Tể tướng vẫn trung thành với chủ, đối với những ý muốn việc làm của bà ta không ít chuyện đều cực lực can gián, đối với bà ta kiềm chế rất nhiều, cho nên bà ta trước sau như một làm việc luôn cực kỳ chú ý cẩn thận, không muốn rơi xuống đầu đề câu chuyện, tạo cơ hội cho các vị lão thần kia thừa dịp lật đổ việc bà ta phù chính Triệu Trinh.
“Sau khi ta cưới Yến Nghênh Mi, Thái hậu vất vả tìm một cơ hội có thể gán tội cho Yến đại nhân, chỉ còn chờ ta đi cầu xin bà ta, như vậy bà ta sẽ có thể bức ta cưới con gái của Hạ Kính”. Đúng như ý muốn có thể sắp xếp một con cờ ở bên cạnh