Chương 2: Phù đình Thủy Các
Từ các bậc quan lại trong triều, cho tới thôn dân ở vùng sơn dã, toàn bộ trong ngoài thành Khai Phong đều không ai ngờ tới, còn chưa đợi tất cả các quan lo việc mai mối trong triều hay các bà mối trong vùng ra tay, vừa mãn tang xong Bạch Thế Phi không hề báo trước đã bất ngờ đưa ra quyết định, đến nhà của tham tri Yến Thư đưa thiếp cầu thân, xin cưới Yến Nghênh Mi vừa tròn mười tám tuổi làm thê.
Sau khi tin tức truyền ra không biết đã làm vỡ nát bao nhiêu trái tim si tình uổng công thầm chờ đợi suốt ba năm qua của các thiếu nữ hai bên bờ sông Biện.
Bạch phủ là danh môn vọng tộc cùng với Yến gia là trọng thần đương triều có địa vị cao quý chẳng những môn đăng hộ đối, mà Bạch Thế Phi cùng Yến Nghênh Mi lại còn nổi danh là đôi trai tài gái sắc, có thể nói tìm khắp trên trời dưới đất cả kinh thành đông đúc này cũng khó tìm được một đôi giai ngẫu như thế, nên khi bà mối đưa thiếp cầu thân tới Yến phủ, song phương rất ăn ý với nhau.
Ngay sau khi Bạch phủ đưa ra thiếp mời và rượu hứa khẩu*, Yến phủ hồi đáp lại cá trứ*, bà mối cũng đã chọn ngày lành dâng sính lễ, cứ như vậy quyết định tháng chín năm Quý Sửu là ngày đại hôn.
((*thủ tục hôn lễ))
Mặt trời mọc rồi lặn, hoa nở lại hoa tàn, đảo mắt đã đến thời điểm toàn thành chứng kiến ngày hôn lễ.
“Thượng Trụy.”
“Vâng?”
Yến Nghênh Mi nhìn về phía ngoài cửa sổ, xa xa một mảnh tro bụi mênh mông, phía chân trời ửng vàng, hình như có gió lớn thổi qua làm bụi đất bay lên.
Ở sau lưng nàng, tất cả thị nữ đã được cho lui, chỉ còn lại Thượng Trụy thành thạo giúp nàng búi tóc, “Nghe nói hôm nay sắc trời hơi âm u”.
“Âm u.” Yến Nghênh Mi nhẹ nhàng lặp lại.
Thượng Trụy cười cười, “Thế nhưng theo lịch thì hôm nay là ngày tốt để cưới gả đó”. Tỉ mỉ cột sợi thun vàng búi tóc cho Yến Nghênh Mi, cũng đem bộ trang sức trâm cài vàng ngọc từng cái từng cái một cắm lên.
“Chẳng biết tại sao, mấy ngày nay mắt của ta cứ nháy không ngừng.”
“Từ lúc đính hôn đến nay hằng đêm tỷ đều đọc sách đến canh ba, mấy ngày nay lại không có được một giấc ngủ yên, con mắt sao có thể không mệt mỏi?”
Yến Nghênh Mi gục đầu xuống, “Vẫn chưa có tin tức sao?” Giọng điệu hết sức buồn rầu, lại có chút lo lắng.
Bàn tay cầm lược dừng lại giữa không trung một chút, Thượng Trụy thấp giọng đáp, “Vẫn chưa”.
Chủ tớ hai người lại im lặng.
Cho đến khi trang điểm đã sẵn sàng, Yến Nghênh Mi đứng lên, mở rộng hai tay áo đỏ thẫm, nhìn vào chính mình trong gương đồng đang mặc trang phục tinh xảo đẹp đẽ thêu tơ vàng quý giá, thấp giọng tự nói, “Áo dù có tình, gả đi rồi cũng phải bỏ thôi”.
Thượng Trụy lẳng lặng nhìn nàng ấy, bên ngoài khuê phòng bất chợt truyền đến những tiếng cười đùa vui vẻ của đám thiên kim tiểu thư, âm thanh ồn ào vui vẻ bên ngoài so với tinh thần sa sút trong này có vẻ không ăn khớp nhau.
Nhìn nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, Thượng Trụy nhắc nhở, “Thời gian không còn sớm.”
Yến Nghênh Mi gật gật đầu, nhìn gương thu gọn lại vạt áo, chấn chỉnh tinh thần, nâng bước ra khỏi phòng.
Vừa lộ diện lập tức một tràng tiếng kinh hô cực kỳ hâm mộ tràn tới, “Nghênh Mi, hôm nay ngươi đẹp quá!”
“Oa! Cái áo này thủ công thêu thật là tinh diệu, lúc ta xuất giá cũng muốn một cái như vầy nữa!”
“Ngươi đừng có nằm mơ! Ta nghe nói cái khăn quàng vai này là Bạch gia đặc biệt tìm mười hai thợ thêu đến vì Nghênh Mi mà thêu đấy”.
Yến Nghênh Mi nhàn nhạt cười, mặc kệ bọn họ vây quanh mình khều khều tay áo hay là sợ hãi thán phục.
Thượng Trụy đứng ở nơi hẻo lánh xa xa, nhìn khắp gian phòng như bướm vây quanh hoa thơm.
“Các vị Tiểu thư của ta ơi! Trang phục đã xong chưa? Đoàn đón dâu chờ lâu rồi kìa!”
“Xong rồi xong rồi! Lập tức tới ngay!”
Y phục rực rỡ hỗn loạn, âm giọng uyển chuyển vang lên, đoàn nữ quyến vây quanh tân nương ồn ào náo động dần dần đi xa, hương khí trong phòng dù vẫn còn dư âm lượn lờ, nhưng cũng đã người đi nhà trống, vắng vẻ lộn xộn trong phòng trở nên yên tĩnh lạ thường.
Thượng Trụy chọn một cái ghế ngồi xuống, khoảnh khắc, mới từ trong tay áo rút ra một tờ giấy trắng.
Trầm tư thật lâu, nàng rốt cục vẫn phải dùng đèn cầy hỉ đốt tờ giấy trắng thành tro, trở lại gian phòng ngủ của mình ở bên cạnh, cầm lên gói đồ nhỏ đã chuẩn bị xong từ sớm, khép cửa lại, xoay người đi ra, được vài bước thì bất giác ngừng lại, quay đầu nhìn về phía gian phòng đã ở suốt sáu năm lần cuối cùng mới bỏ đi, giữa chân mày hơi có chút mờ mịt như mất mát.
Từ nay về sau, nàng sẽ theo Yến Nghênh Mi cùng sống ở Bạch phủ xa lạ.
Hoàn thành xong các loại nghi thức, kiệu được nâng lên, đội ngũ đón dâu rốt cục đi ra, trên đường đi nhạc công liên tục diễn tấu sáo và trống, dẫn tới vô số người vây xem ở ven đường, vô cùng nào nhiệt.
Kiệu hoa được đưa trở lại Bạch phủ, thầy tướng số đợi đã lâu xướng vài câu chúc mừng, vẩy cốc đậu, bà mối mới đỡ Yến Nghênh Mi hạ kiệu, bước lên thảm đỏ Ba Tư được trải từ sớm trên mặt đất, có người bê một cái gương đồng ở phía trước đi đến, đưa tân nương dẫn vào cửa phủ.
Thượng Trụy không cần phải làm gì, không xa không gần theo sát sau lưng mọi người đang hối hả, đôi mắt ngẫu nhiên lặng lẽ nhìn xung quanh, ở bên trong Bạch phủ khắp nơi giăng đèn kết hoa, mỗi một cánh cửa mái hiên nhà đều được treo lụa gấm, tràn đầy ý vui, hiển nhiên hôn lễ đã được chuẩn bị như một sự kiện trong đại.
Bên nhà tân lang coi trọng như thế, đoán chừng cuộc nhân duyên này hẳn là vô cùng tốt, nàng thầm cảm thấy an tâm.
Lúc đoàn người đi qua đại sảnh trống không, trong một hành lang chạm trổ cách đó không xa chợt xuất hiện một bóng người màu đỏ, nàng chăm chú nhìn lại, chỉ thấy chỗ cột trụ cuối hành lang một gã mặc áo cưới thêu chỉ vàng, đầu đội châu quan đứng đó, khuôn mặt tuấn tú như ngọc, tư thế phóng khoáng, phảng phất lâm phong, đôi mắt cách biển người liếc nhìn Yến Nghênh Mi mặc áo đỏ thẫm đầu đội khăn, thần sắc như cười mà không cười, dáng vẻ nhàn nhã biếng nhác giống như đang xem diễn.
Thượng Trụy chỉ cảm thấy người nọ rõ ràng là mặc trang phục tân lang, nhưng hai đầu chân mày lại không hề có ý vui mừng, đảo mắt liếc nhìn Yến Nghênh Mi lại còn giống như nhìn mỹ nhân như hoa trong mây, gương mặt tuấn tú nhè nhẹ mang ý cười cho rằng không ai trông thấy mà lơ đãng toát ra vẻ việc không liên quan đến mình, chỉ là người đứng ngoài quan sát, biểu hiện thế này thật giống như không hề đếm xỉa đến.
Nháy mắt tiếp theo, đôi đồng tử lạnh lẽo chuyển động như có ma thuật khiến tâm hồn ngươi ta sa vào kia lướt nhìn đến Thượng Trụy, nghênh tiếp vẻ mặt nghi hoặc mà lặng yên dò xét của nàng, đến lúc định thần lại thì giống như nao nao.
Thượng Trụy cuống quit cúi đầu, cảm giác như trong lúc vô tình nhìn thấy bí mật của người khác mà chột dạ, không dám lung tung nhìn quanh nữa, nhấc làn váy bước nhanh đuổi theo đoàn người phía trước.
Đợi các nàng đi xa về phía phòng tân hôn rồi, Bạch Thế Phi mới nâng bước như vừa mới xuất hiện, đôi mắt lướt nhìn xuống dừng lại ở bóng dáng xinh đẹp đứng sau cùng trong đám người, trong ngực hoảng hốt như có chút mơ màng khó hiểu, cùng với cái nhìn mới vừa rồi, nha hoàn chưa gặp mặt bao giờ này tựa như đang nói gì đó với hắn.
Bên trong đại sảnh Thiệu Ấn đã an bài đâu vào đấy tất cả các việc lặt vặt, trông thấy Bạch Thế Phi xuất hiện, vội vàng ra đón, “May mắn Nhị quản gia suy nghĩ chu đáo, đã dọn dẹp thêm hai gian nhà kho, mấy phần lễ vật hôm nay nhận được đã chật đầy hết một gian rồi”.
Bạch Thế Phi chớp chớp đôi mắt đẹp, “Phong Tuyền có đưa lễ đến không?”
“Chưa từng nhận được lễ vật ở chỗ Vệ đại nhân, ngược lại Thái hậu và Hoàng thượng đều ban thưởng lễ vật trân quý”.
Bạch Thế Phi không đếm xỉa tới mà cười cười.
Lúc này nô bộc dẫn một văn sĩ từ ngoài cửa đi vào, Bạch Thế Phi vội vàng cùng Thiệu Ấn đi tới, chắp tay thi lễ thật sâu, “Tiểu chất bái kiến Trương thúc phụ”.
Tập hiền điện Đại học sĩ Trương Sĩ Tốn mỉm cười vuốt râu, “Chúc mừng hiền chất hôm nay đại hỉ”. Phất tay gọi người hầu đưa lễ vật vào, vẻ mặt như rất khổ sở nói, “Cái này là nha đầu Lục Dạng kia đặc biệt sai người làm đấy, ta bất quá không lay chuyển được nó, chỉ đành mang đến, mong hiền chất đừng trách”.
Thiệu Ấn bước lên nhận lấy, Bạch Thế Phi ra hiệu mở hộp lụa ra xem, bên trong là một cái bình lớn cõng một bình nhỏ và một khối ngọc, cái này vốn có ý là cái gùi chứa nhiều trái – trăm tử ngàn tôn, hết sức phú quý cát tường, nhưng không ngờ trên bình lớn kia cuối cùng lại vẫn nhẹ nhàng khắc lên một gương mặt thiếu nữ đang trừng trừng mắt mà nhìn.
Còn để lại mấy chữ chỉ trích, ‘lòng chàng sao nỡ bỏ, thiếp hận ứa ruột gan’.
Bạch Thế