Chương 34: Con đường phía trước bao la mờ mịt
Sau khi Trang Phong Tuyền rời đi, Bạch Thế Phi mới nếm thử mây mưa cả ngày cười tủm tỉm, hai đầu chân mày chỉ thấy hăng hái.
Mấy ngày sau đó, hắn đều tìm đủ cách đem Thượng Trụy ở lại Đệ Nhất Lâu trắng đêm.
Một màn kích tình hoan ái, nhẹ nhàng vui vẻ qua đi, nàng luôn không khỏi tê liệt như tuyết bùn, cả mắt cũng không mở ra được, biếng nhác vô lực mà gối đầu lên khuỷu tay hắn, hai chân không khống chế được thỉnh thoảng khẽ run, trong miệng lầm bầm nói, “Ta rốt cục hiểu rõ, vì sao tân nương luôn muốn sau khi xuất giá ba ngày sau phải lại mặt…”
“A?” Lòng bàn tay ở trên lưng trơn mềm của nàng lưu luyến quên về, hắn yêu cực kỳ cái loại da thịt thân thiết này giữa hai người.
“Nếu bình thường phu quân nào cũng giống như chàng…” Nàng ngừng lại âm giọng thấp nhỏ như tiểu miêu, xấu hổ không muốn nói thêm nữa, ẩn ý trong lời nói, nếu bình thường nam tử nào cũng như hắn hàng đêm cầu hoan, hoặc giả bất hạnh gặp phải kẻ có tính tình thô bạo một chút, vậy vị tân phu nhân kia làm sao mà chịu nổi.
Bên môi hắn nổi lên vết cười, thừa dịp này, hắn hữu ý vô ý khơi mào chuyện xưa, “Ta cưới nàng được chứ?”
Nàng cả người cứng đờ, rời khỏi ôm ấp của hắn, bọc lấy chăn trở mình đi.
Hắn không tiếng động than nhẹ, chỉ phải một lần nữa đè xuống không nói đến chuyện này, giương cánh tay đem thân thể nàng kéo trở lại trong ngực, ở bên tai nàng pha trò nói, “Ta cũng đã hiểu rõ một chuyện”.
“Cái gì?”
“Thảo nào bọn Triệu Tam từng nói, nữ tử ở trên bàn cơm hầu hạ nam tử ăn cơm, nam tử ở trên giường uy nữ tử ăn đến no bụng”.
“Chàng… đừng, lại nữa… A…” Âm thanh buồn bực rất nhỏ bị hắn dùng môi ngăn chặn, trong khoảnh khắc, giãy dụa của nàng mềm hơn.
“Ta lại uy uy nàng…” Thẳng đến sau khi ngâm nga thở gấp, hắn lại cùng nàng nói chuyện khiêu tình đùa giỡn.
Đêm lạnh dài đằng đẵng, trong màn lụa đỏ ấm áp, đôi uyên ương trở mình hoàn toàn phóng túng.
Đêm xuân cứ như thế diễn ra nhiều lần, phảng phất như mật ngọt, hai người ở trong đêm thầm thì trêu đùa, cùng ôm nhau nhủ, trong phòng ngủ của Bạch Thế Phi chỉ còn là thỏa mãn.
Mấy ngày sau, Đặng Đạt Viên nhận được tin khẩn, tri phủ Thái Nguyên cố ý muốn làm khó cửa hàng vận chuyển, muốn dựa theo cách làm việc lúc trước của Ích Châu, loại bỏ kẻ phạm pháp, quan phủ đặt ra quy định chỉ ười sáu hộ phú thương tiến hành kinh doanh. Cái gọi là ‘Lực không đến không vì tài’, cho dù là cửa hàng vận chuyện của Bạch thị đã ở Thái Nguyên chiếm một chỗ cắm dùi là chuyện không hề nghi ngờ, nhưng vẫn là nên đi chuẩn bị một chút biểu hiện thành ý.
Bạch Thế Phi rốt cục phân phó Bạch Kính thu dọn hành lý, lưu luyến không rời mà từ biệt giai nhân.
Sau khi Thiệu Ấn tiễn hắn ra đến ngoài cửa phủ mới thấp giọng nói, “Chiếu theo phân phó của Công tử, sính lễ đã ngầm chuẩn bị xong rồi”.
Bạch Thế Phi trầm mặc một chút, “Chọn ngày tốt đưa qua bên Trương gia đi”.
“Có cần thông báo với Phu nhân không?”
“Không cần, ông cứ lặng lẽ xử lý chuyện này là được rồi”.
Yến Nghênh Mi và Thượng Trụy tình như chị em, nếu để nàng ấy biết bất quá chỉ khiến nàng ấy thêm khó xử, đến lúc đó nàng ấy sẽ nói với Thượng Trụy hay là không nói thì tốt hơn đây?
“Vậy ——” Thiệu Ấn cẩn thận nói, “Không biết Trụy cô nương kia —— Công tử có ——”
Trên mặt Bạch Thế Phi lộ ra nụ cười khổ. Mấy ngày nay khó được thời gian tranh thủ ngọt ngào vui vẻ trong kiếp phù du, hắn và nàng triền miên còn không kịp, sao có thể cam lòng đem chuyện phiền muộn này nói ra làm hư mất hào hứng, thêm nữa ở trong thâm tâm cũng mơ hồ lo lắng, sợ vạn nhất nói ra rồi nàng sẽ tức thời trở mặt, không bao giờ dễ dàng tha thứ cho hắn.
Bế tắc này căn bản không thể nào xuống tay cởi bỏ, chỉ đành kéo được ngày nào hay ngày ấy.
Cho đến khi Tiểu tâm can cứng như đá kia chịu cúi đầu nhận mệnh, hắn sẽ dễ dàng xử lý cho tốt.
“Giấu đi, chờ ta trở về tái hôn xong rồi giải thích với nàng”. Hắn xoay mình lên ngựa, cúi đầu nhìn về phía Thiệu Ấn, trong đôi mắt ấm áp hiện lên biểu tình lạnh lẽo không cho phép hoài nghi, “Ta đối với nàng như thế nào chắc các ngươi đều đã hiểu rõ, trước khi ta trở lại phủ tuyệt đối không được tiết lộ chút tiếng gió nào, hiểu rõ rồi chứ?”
Thiệu Ấn vội vàng lên tiếng, “Xin Công tử yên tâm, tiểu nhân nhất định xử lý mọi chuyện thật thỏa đáng”.
Bạch Thế Phi nhẹ gật đầu, tầm mắt nhẹ nhàng lướt về phía cửa lớn, ở chỗ tận cùng trong tiền sảnh rộng rãi,