Chương 43: Mượn gió đông
Một câu ‘nhưng ta không đồng ý’ kia của Bạch Thế Phi, gần như khiến Thương Tuyết Nga cả kinh đổ ra mồ hôi lạnh khắp người. Cùng ngày, Thiệu Ấn lập tức dẫn theo đại phu đến thăm hỏi xem bệnh, thái độ Bạch Thế Phi thủy chung vẫn ôn hòa, Thương Tuyết Nga cũng không dám tùy tiện chạy tới chỗ Thượng Trụy nói từ hôn, cho nên hôn sự cứ thế mà gác lại vô thời hạn.
Thiệu Ấn mời thầy phong thủy đến xem khắp trong phủ ngoài phủ một lượt, nói là trong vòng một năm tới Đệ Nhất Lâu cấm không cho nữ tử ra vào, để tránh hiệu quả của trận pháp bị sắc nữ xông tới gây tổn hại, Bạch Thế Phi nhất nhất đồng ý, toàn bộ theo như phân phó long trọng mà làm, nhất thời có không ít quan lại quyền quý thấy vậy cũng noi theo.
Lại nói sáng sớm ngày hôm đó, Yến Nghênh Mi hồi phủ, bất quá nàng chỉ đi có một người. Sắc mặt tươi cười trước sau như một của Bạch Thế Phi rốt cuộc không nhịn được nữa, nha đầu kia nói đi là đi, nói đồng ý cưới là đồng ý cưới, nàng dù có nóng giận đến cực đại thế nào, hắn cũng đã cho nàng đủ nhiều thời gian để phát tác rồi, thế này còn chưa giận đủ? Hắn càng dung túng, nàng lại càng giận tới, đến hôm nay xem ra vẫn không có ý định quay về phủ, trong lòng nàng không muốn nghĩ tới hắn nhớ tới hắn, thế nhưng hắn làm sao có thể mặc kệ nàng, mà nàng đến cùng cũng đâu thể không biết đủ, ngay cả trong tầm mắt cũng không muốn nhìn thấy hắn chứ?
Cuối cùng vẫn phải nhịn xuống bực mình, bỏ chuyện riêng tư qua một bên, cùng Đặng Đạt Viên tinh tế thảo luận chuyện chiến sự sắp tới. Không lâu sau người gác cổng báo lại, nói trong nội cung phái người đến. Hai người nghe vậy đều khẽ giật mình.
Người đến là nội thần thân cận của Lưu Nga, coi như là quen biết, “Thái hậu lệnh cho tiểu nhân âm thầm tới gặp Công tử, là vì có chuyện muốn trao đổi với Công tử. Chuyện như vầy, Yến đại nhân đang bảo vệ Khang môn ở trên phố có mấy cửa hàng lớn chuyên cho khách thuê dùng, khoảng tháng trước Yến đại nhân cho sửa chữa tân trang lại mấy gian phòng kia ——” lúc nói đến đây nội thần này ngừng miệng, giống đang suy nghĩ châm chước xem nên mở miệng thế nào.
“Đại nhân cứ nói thẳng không sao đâu, phải chăng tệ nhạc phụ đã điều người trong quân doanh đi hỗ trợ sữa chữa phòng ốc?”
Thấy hắn chỉ thẳng vào chỗ trọng yếu, nội thần lúc này cũng nhẹ nhàng thở ra, “Lẽ ra chuyện ngẫu nhiên phân phó binh vệ trong triều giúp đỡ quan lại vốn là lệ thường, chỉ là thật không ngờ lại bị Ngôn quan viết tấu chương dâng lên Thái hậu, bày ra mấy chỗ tội trạng của ông ấy, thậm chí còn hoài nghi Yến đại nhân dùng đến biện pháp trốn thuế”.
Bạch Thế Phi cảm thấy có chút hiểu rõ, “Làm phiền đại nhân trở về bẩm báo giúp đến Thái hậu, vương tử phạm pháp cũng cùng tội như thứ dân thôi, huống chi tệ nhạc phụ chỉ là một thần tử, Thái hậu có thể hạ mình quanh co tìm cách thông báo đến kẻ hèn một tiếng, đã là thiên đại ban ân rồi, lúc này chỉ còn biết nghiêm cẩn cầu xin Thái hậu cần phải theo lẽ công bằng mà xử trí, vì quan kỷ triều cương mà làm”.
Nội thần cuống quít nói, “Công tử cũng không cần quá lo lắng, nói cho cùng thì đây cũng đâu phải chuyện gì lớn”.
Hai người lại giả tạo đền ân một phen, lúc này trên mặt nội thần mới mang theo ý cười rời khỏi Bạch phủ.
“Mấy ngày nữa là đến ngày thành hôn của Công tử, Thái hậu làm như vậy là có dụng ý gì?” Đặng Đạt Viên nhíu mày.
Bạch Thế Phi cong khóe môi có chút mỉa mai, “Không có gì hơn hai lý do, một là không giống với Tiết Khuê, Thái hậu muốn khiển trách chuyện hai người họ lúc trước ngăn cản bà ta đội mũ khoác lễ phục trên vai, thứ nữa là, người ở Hạ gia kia là do bà ta đích thân chỉ hôn, đến trước ngày thành thân làm như vậy, còn không phải là muốn gọt sạch mặt mũi của Đại phu nhân sao? Đơn giản là muốn hướng đến những kẻ a dua nịnh nọt trong phủ ngoài phủ này biểu thị rõ ràng Hạ gia là người mới mà địa vị ——” hắn bỗng nhiên ngừng miệng, dường như trong lúc này lại nghĩ ra chuyện gì, ngay cả lúc nhìn về phía Đặng Đạt Viên trong ánh mắt cũng mang theo mừng rỡ, “Yến đại nhân nói không chừng sẽ sai người truyền tin tới hi vọng ta giúp ông ấy cầu tình, đến lúc đó ngươi tìm cái cớ, bảo ông ấy đem Tiểu Trụy đuổi trả về cho ta”.
“Vâng” Đặng Đạt Viên kính cẩn trả lời, khóe miệng giật giật, cực lực che dấu ý cười, “Tội danh mà Ngôn quan ấn định cho Yến đại nhân có thể là lớn cũng có thể nhỏ, Công tử muốn giúp ông ấy thế nào?”
“Thái hậu muốn xử trí ông ấy bất quá cũng vì răn đe thôi, nể mặt của ta nên cũng sẽ không làm quá đâu, nếu làm quá sẽ hóa thành không tốt, huống hồ tên thái giám kia cũng đã cố ý tiết lộ tin tức, ngươi cứ tùy theo bên kia chuẩn bị một chút là được”.
Không ngoài dự liệu của Bạch Thế Phi, ước chừng sau giờ tảo triều không lâu Yến Thư đã phái người đưa mật thư tới. Đặng Đạt Viên đi ra chuyển lời nói Bạch Thế Phi không có trong phủ, lúc nhận thư tín, trong lúc nói chuyện nhàn tản hữu ý vô ý mà hỏi tới Thượng Trụy, lại khoa trương đến là tài, bảo rằng trong phủ thiếu nàng ấy ngay cả Bạch Thế Phi cũng cảm thấy không được tự nhiên. Cuối cùng lại cho người đó trở về chuyển lời giúp tới Yến Thư xin cứ yên tâm.
Qua một buổi trưa, còn chưa tới chạng vạng tối, Thượng Trụy đã mặt không chút biếu tình kéo theo túi đồ xuất hiện bên trong Bạch phủ.
Khắp thành Khai Phong cao thấp đều mong chờ đến ngày mùng mười tháng ba, đảo mắt đã đến ngày. Bất kể là đình viện hay đường nhỏ hành lang gấp khúc, chỗ nào cũng có thể thấy đóa đóa hoa đào màu hồng nhạt, Bạch phủ giăng đèn kết hoa càng tăng thêm phần náo nhiệt sắc mặt vui mừng, đưa mắt nhìn quanh, khắp trong phủ như là biển hỉ bao trùm đại dương.
Bạch Thế Phi đại hôn, có một người chắc chắn sẽ đến dự, người nọ dĩ nhiên là Trang Phong Tuyền.
Ngày Thượng Trụy trở về, đêm đó hắn đã đến Khai Phong, thế nhưng, không biết tại sao lại chọc phải Yến Nghênh Mi, nên từ lúc hắn vào Bạch phủ đến nay nàng đều lấy lý do trong người không khỏe, liên tiếp mấy ngày ở lại