Chương 53: Trong nước ô gian
Màn mưa trắng xóa che phủ cả trời đất, mặt sông như dệt trong màn sương mù, từng giọt mưa không ngừng rơi trên mặt nước hợp với âm thanh giội xuống mái thuyền, lúc nhanh lúc chậm, lúc cao lúc thấp, chợt có cơn gió lướt sóng mà đến, trong màn mưa dày đặc đẩy trôi chiếc thuyền hoa ra giữa hồ sâu bao la mờ mịt.
Con thuyền từ ngoài nhìn vào trông có vẻ như không được tốt lắm, nhưng trong khoang thuyền lại rất rộng rãi, bố trí lịch sự tao nhã tinh tế, cửa sổ treo lụa hoa, màn che làm bình phong, giường mạ vàng sáng sủa khắc hình mây trang trí, sạp rộng rãi ở giữa có bày bàn cờ, bên cạnh bình phòng có gấp tấm lụa xanh làm gối, mùi thảo dược xen lẫn hương hoa lúc ẩn lúc hiện từ trong gối bay ra, thoang thoảng quẩn quanh trong khắp gian phòng.
Vì để tránh cảm lạnh, lại bị Bạch Thế Phi dỗ lừa, nên dù Thượng Trụy đã cố gắng đùn đỡ, cuối cùng vẫn là xấu hổ mà bị hắn cởi bộ áo ẩm ướt ra, chỉ còn phần áo lụa trắng phía trong, yên tĩnh cúi đầu, không nói gì ngồi bên mép giường.
Bạch Thế Phi cũng cởi áo ngoài của mình ra gạt qua một bên, mũ quan khảm ngọc cài trâm Tử Kim trên đầu cũng gỡ xuống cùng với mảnh lụa gấm hình mây buộc tóc, mái tóc dài đen nhánh như thác nước phiêu đãng buông xuống, có một ít rơi lạc bên má, làm tôn lên môi đỏ răng trắng, đôi mắt như ngọc, tuấn mỹ không gì sánh được.
Hắn đi đến trước mặt Thượng Trụy, cúi đầu nhìn vào đôi mắt đen của nàng, lúc cúi đầu xuống mái tóc dài như mây chảy xuống vai, lướt qua đôi bàn tay đang xếp trên đầu gối, hai ánh mắt giao nhau, tình trong mắt dạt dào dậy sóng, hắn hơi nghiêng người đưa tay cởi búi tóc của nàng ra, đuôi tóc như tơ mỏng lướt qua tay nàng rơi xuống làm tê tê dại dại đầu ngón tay.
Cảm xúc như vậy khiến nàng không suy nghĩ được nhiều, thuận theo tình thế dùng ngón tay nhẹ quấn tóc của hắn vào kẽ tay mình, hành động tự nhiên này làm cho hắn cười khẽ, nàng đỏ mặt lên liền buông lỏng ngón tay, nhưng trước khi nàng kịp thu tay lại hắn đã nhanh chóng bắt được tay nàng.
Đem trâm cài tóc của nàng gỡ xuống, ngón tay dài nhẹ nhàng vuốt qua, trong phút chốc nàng cũng giống như hắn tóc mây buông xuống.
“Tiểu Trụy…” Hắn ẩn tình thấp giọng gọi.
Nàng nghiêng đầu che giấu khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, không dám nhìn thẳng vào hắn.
Hắn lại cười nhẹ, nụ cười kia còn chưa mở ra hết đã biến mất ở giữa môi anh đào của nàng.
Đã lâu chưa thân mật làm cho nàng hoảng sợ lúng túng, bất an khẽ giãy dụa.
Bạch Thế Phi chậm rãi buông nàng ra, ngồi thẳng lên, khóe môi hơi cong, dừng lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đỏ hồng của nàng, thần sắc khẩn trương kia lại khiến hắn mỉm cười sóng mắt tràn ngập nhu tình, quay đầu trông thấy bàn cờ trên giường, chân mày nhếch lên tỏ ý hài lòng, “Đấu một trận ba ván định thắng bại không?”
Thượng Trụy nâng mi, mắt đối mắt với hắn một lát, lại chuyển qua mười chín đường cờ trải đầy khắp bàn cờ, nhất thời nổi lên lòng hào thắng, “Đấu thì đấu, chả lẽ lại sợ chàng”.
Bạch Thế Phi ngồi đối diện nàng, cầm bát trắng, bàn tay lướt qua bàn cờ tỏ ý mời nàng đi trước, cười nói, “Lấy gì đánh cược?”
Thượng Trụy liếc thẳng hắn, “Chàng khẳng định có thể thẳng được ta vậy sao?” Từ trong bát lấy ra một quân cờ đen đặt lên bàn cờ.
Bạch Thế Phi mặt không đổi sắc, nâng tay lên không cầm quân cờ mà lại đưa đến phía đối diện, cầm chặt bàn tay nhàn rỗi kia của nàng, ống tay áo trùng điệp rơi xuống, năm ngón tay nhẹ nhàng giao vào kẽ tay nàng, sau đó mới dùng tay trái đặt quân cờ tương ứng, thuận miệng nói với nàng mấy lời nhàn hạ ít người biết đến, “Liêu quốc có một nữ kỳ thủ gọi là Diệu Quan, tài đánh cờ của nàng ấy hết sức cao cường, nhưng trời sinh tính dè dặt, ăn nói có ý, cho nên luôn luôn không có người dám trèo cao”.
Thượng Trụy hiếu kỳ nhìn qua hắn, “Sau đó thế nào?”
“Về sau ở Thái Châu có một người trẻ tuổi gọi là Chu Quốc Năng, hắn từ nhỏ yêu thích đánh cờ, lại từng được cao nhân chỉ dạy, tuổi còn trẻ liền cứ thế mà thanh danh lan truyền, hắn từ quê quán một đường đi đến Biện Lương, vẫn luôn không gặp được địch thủ, sau đó vào đến Liêu quốc, muốn tìm người có thể trở thành địch thủ của hắn”.
“Có phải ở Liêu quốc hắn gặp được Diệu Quan không?”
“Đúng vậy, lúc ở nước này gặp được Diệu Quan, hắn kinh diễm đến mức hồn bay lên trời, nhưng Diệu quan kia lại đối với hắn sắc mặt không chút thay đổi, hắn liền thuê một gian phòng cạnh nơi dạy cờ của nàng, treo một biển chiêu bài, trên đề ‘Dành tặng cho cao thủ nhất thiên hạ’ “.
Thượng Trụy che miệng, “Diệu quan nhìn thấy chắc sẽ tức chết”.
Bạch Thế Phi cười, “Đúng là như thế, Diệu Quan thấy hắn gây hấn như vậy, liền muốn so tài cao thấp với hắn, nhưng nàng trời sinh tính cẩn thận, trước tiên phái cao đồ Trương Sinh trong hàng cờ đến đấu với Quốc Năng để so tài cán, không ngờ Trương Sinh kia được nhường trước ba nước cờ, cuối cùng vẫn phải bại trận mà về”.
Thượng Trụy kinh ngạc, “Vậy xem ra Diệu Quan cũng không phải là đối thủ của Quốc Năng rồi?”
Bạch Thế Phi gật đầu, “Nàng tự cảm thấy không thể thắng được Quốc Năng, nên lén sai người tìm Quốc Năng hứa sẽ tặng cho hắn một món bảo vật quý giá, hi