Chương 55: Ý tình bề bộn
Mỹ nhân xuất hiện, gặp sẽ không quên. Một ngày không thấy, nhớ đến cuồng.
Phượng hoàng tung cánh, tứ hải cầu hoàng. Tiếc rằng giai nhân không có ở thành Đông.
Mượn cung đàn nói lên tâm sự. Lời hứa ngày nào khiến lòng ta băn khoăn.
Cầu mong hôn phối được tay nắm tay. Đừng như chim bay mất, khiến ta phải tiêu vong.
Yến Nghênh Mi khép lại sách thơ, từ trong sách ngẩng đầu lên, cảm thán nói, “Nhớ năm đó Văn Quân và Tương Như bỏ trốn, cũng không biết là đã bỏ ra bao nhiêu quyết tâm”.
Thượng Trụy ngày thường vì tránh bị nghi ngờ, nên khi nói chuyện trước sau luôn đề phòng cẩn thận, rất ít trò chuyện với Yến Nghênh Mi về Trang Phong Tuyền, hôm nay nhìn thấy vẻ mặt nàng ấy, trong lòng không khỏi có chút lo lắng, “Tỷ sẽ không muốn rời đi giống họ đâu phải không?”
Yến Nghênh Mi thở dài giọng bất đắc dĩ, “Làm sao có thể, nếu ta bỏ đi, mặt mũi của phụ thân ta và Bạch công tử còn lại gì?” Nếu muốn bỏ trốn cần gì đau khổ đợi đến hôm nay, bảo nàng bỏ mặc phụ mẫu không để ý đến mà đi tìm hạnh phúc cho riêng mình, ích kỷ như vậy cuộc đời này nàng không làm được.
“Đúng vậy, đó nhất định là hạ sách”. Nếu không phải vạn bất đắc dĩ tuyệt không thể làm thế.
“Haiz, nhớ lại lúc trước mẫu thân ta cự tuyệt Trang Phong Tuyền đến cửa cầu thân, ngại chàng là võ quan, chẳng những chức quan thấp, trong nhà lại hết sức nghèo khó”.
“Kỳ thật võ quan cũng có chỗ tốt của võ quan, năm đó nếu không nhờ huynh ấy, chỉ sợ tỷ đã thành oan hồn dưới ngựa của Công tử rồi”.
“Có lẽ là vì thành kiến của mẫu thân quá nặng, sau khi bà từ chối lời cầu hôn của Phong Tuyền, chẳng những cấm túc ta, còn không cho phép ta ra ngoài nửa bước, cũng gạt ta bắt đầu chọn lựa nhà gả đi, sau này ta mới biết, lúc ấy thiếu gia của hai nhà Ninh Viễn tướng quân và Tế Dương Quận Vương phủ đều đã lần lượt đến nhà ta gửi thiếp cầu thân”.
Thượng Trụy ngạc nhiên, “Hai vị kia đều là những công tử nổi tiếng ăn chơi khắp kinh thành”.
“Đúng vậy, nhưng mẫu thân quá cố chấp, cảm thấy chỉ có công tử gia thế như vậy mới xứng đáng môn đăng hộ đối với nhà ta, bà sợ ta và Phong Tuyền gây nhiều phiền toái, nên một lòng muốn nhanh chóng gả ta ra ngoài”. Yến Nghênh Mi khẽ vuốt ngực, lại nói tiếp nhưng vẫn sợ hãi.
Thượng Trụy chỉ cảm thấy trong lòng lạnh buốt, thân là nữ, cuộc đời của các nàng lại bi thương như thế, không có cách nào tự quyết định mà chỉ có thể nghe theo người ta an bài, lúc ở nhà nghe lời phụ mẫu, lấy chồng rồi thì phải nghe theo chồng, phúc vận tốt sẽ giống như Bạch phu nhân quá cố, hoặc có thể được phu quân yêu thương ân ái cả đời, nhưng đa số lại giống như mẫu thân nàng vậy tính tình yếu đuối mềm lòng, gặp phải phu quân không tốt, cuối cùng cũng chỉ có thể ấm ức mà vong mạng.
“Lúc ấy ta bị mẫu thân dối gạt triệt để chẳng biết gì, sau nhờ Bạch công tử ở bên ngoài báo tin cho Phong Tuyền, Phong Tuyền lại nghĩ cách gửi tin cho ta, ta khổ sở suy nghĩ cũng không nghĩ ra được kế nào, dưới tình thế cấp bách đành phải bảo Phong Tuyền đi cầu Bạch công tử, nhờ hắn đến nhà ta gửi thiếp cầu thân”.
Thượng Trụy kinh ngạc đến ngây người, đôi mắt trợn tròn trấn định nhìn nhìn Yến Nghênh Mi, “Tỷ nói —— cái gì?”
“Lúc ấy mẫu thân nhất quyết muốn gả ta ra ngoài, trong lòng ta đã nghĩ, nếu ta gả cho những kẻ ăn chơi phóng đãng này có khác nào hủy cả đời ta, không bằng dứt khoát trốn đến Bạch phủ, ít nhất còn có nơi để thể xác và tinh thần được thanh tịnh”.
Thượng Trụy chỉ cảm thấy hai chân vô lực, lúc đầu sau khi Yến Nghênh Mi và Bạch Thế Phi đính hôn xong, nàng từng tự cho là thông minh nên một mình ngăn lại thư từ bí mật lui tới của Yến Nghênh Mi và Trang Phong Tuyền, vừa nghĩ tới vì vậy mà làm chậm trễ đi cuộc sống nhân sinh vui vẻ của Yến Nghênh Mi, vành mắt nàng thoáng chốc đỏ lên, giọng nói run run không thành lời, “Muội… muội…”
Yến Nghênh Mi duỗi tay ngăn nàng muốn quỳ xuống, “Muội đứng lên đi, ta đều biết cả rồi, muội cũng là vì muốn tốt cho ta thôi, chuyện này trong lòng ta hiểu rõ, chỉ trách ta không sớm nói uội biết”. Việc này liên quan đến vận mệnh cả đời nàng, vì vậy mà nàng vẫn luôn giữ kín như bưng, nếu không phải hiện giờ nàng và Trang Phong Tuyền cơ bản đã tính toán xong xuôi cùng nhau ‘trần ai lạc định’, với tính tình thận trọng của nàng, dù là người thân thiết như Thượng Trụy cũng sẽ không đề cập tới dù chỉ một chữ.
“Kỳ thực muội trong lúc vô tình đã giúp cho ta một đại ân”. Yến Nghênh Mi lại cười nói, “Nếu không phải muội cản lại những lá thư kia, khiến cho Phong Tuyền lo buồn đến phát cuồng, chỉ sợ lúc ấy chàng cũng không thể nhanh như vậy đưa ra quyết định từ quan, chỉ muốn đến bên cạnh ta cùng nhau vẽ ra con đường nắm tay đi hết quãng đời còn lại”.
Chỉ tiếc người xưa thường nói, người tính đến cùng vẫn không bằng trời tính, trong mơ mơ hồ hồ, tất cả đều đã có định số.
“Phu nhân”. Vãn Tình ở ngoài cửa bỗng nhiên gọi, “Công tử hỏi hai người trò chuyện xong chưa?”
Yến Nghênh Mi nghe tiếng ngạc nhiên nhìn về phía Thượng Trụy, đã thấy nàng cũng lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, dường như cũng rất khó hiểu, vì sao Bạch Thế Phi lại đến chơi vào lúc đêm hôm thế này, đáy mắt lướt qua một chút cảm giác phức tạp khó tả, phảng phất như ngay cả chính mình cũng không phân biệt rõ trong lòng là vui hay buồn, im lặng một lát, nàng đứng dậy đi ra ngoài.
Gian phòng bên kia là do Bạch Thế Phi bố trí nhưng vẫn chưa vào ngủ bao giờ, khắp nơi ánh nến lay động, màn gấm thêu hoa, đôi uyên ương trên giường thêu đến tinh xảo mỹ lệ, một bóng người cao to đứng bên cửa sổ, thần sắc mang theo mấy phần chờ đợi đã lâu mang chút vắng vẻ cô tịch, nhìn về bóng tối xa xa ở đường chân trời có chút thất thần, cho đến khi cánh cửa phát ra tiếng ‘kéttt”. Âm thanh vang lên, hắn bị chút kinh động mới quay đầu nhìn ra.
Thượng Trụy đứng ở cửa ra vào, cũng không nhúc nhích, chỉ là cứ đứng như thế nhìn hắn.
Bạch Thế Phi cũng không