Chương 62: Lưu người nghi thiên
Đêm tối gió thổi mạnh, ban đêm thành Biện Lương giới nghiêm bị bao phủ một màn sương mỏng tối tăm.
Tại thành Tây trong một quán trọ nào đó, một bóng người mặc áo đen vọt nhảy lên nóc nhà, rất nhanh chạy đi, đến một mái nhà của gian phòng khách ở phía đông, lặng yên không một tiếng động mà xoay người, mũi chân điểm lên mái hiên nhú ra đổi chiều nhảy xuống, mũi kiếm vừa chạm đến cửa sổ, trong phòng bỗng truyền ra tiếng cảnh giác quát khẽ, “Ai!?”
Mũi kiếm sắc bén đặt trên lớp giấy dán vẫn im lặng không nhúc nhích, bên trong cũng không có tiếng động nào, cách một song cửa sổ, phảng phất như trong vô hình có thể thấy rõ hết tình hình một dặm bên ngoài quán trọ, mắt thấy hết sức căng thẳng.
Đột nhiên, trong đình viện bên ngoài cửa phòng vang lên một tiếng giống như có ai cảm thấy hết sức thú vị cười nhẹ.
Cửa phòng đóng chặt lại một lần nữa vang lên tiếng hét to, “Là ai?! Vì sao lúc đêm hôm khuya khoắt giả thần giả quỷ!”
Tiếng cười thấp giọng kia kéo dài một lát, thản nhiên nói, “Bản triều theo lễ đón tiếp chuẩn bị viện ở chiêu đãi khách quý không giữ được ngài, an trí cho ngài ở đình xá cách xa dịch trạm ngài cũng không chịu ở, khăng khăng ủy khuất bản thân chọn một quán trọ vô danh, không biết là vì sao?”
Loáng thoáng nghe giọng nhận ra chủ nhân của âm thành này là ai, trong phòng nhất thời lặng im.
“Lệnh tôn tuy là đã tiếp nhận sắc phong của Đại Tống triều, lệnh huynh lại làm phò mã Khiết Đan địa vị cao quý, ta nghe nói huynh ấy gần đây chẳng những tăng cường huấn luyện binh doanh, còn bí mật ở tại bản triều mua ngựa đưa ra biên giới Khiết Đan với số lượng khá lớn, chuyện ngài cải trang ngầm tiến vào Biện Lương nếu bị báo lên triều đình, bằng vào võ công của ngài mặc dù có thể toàn thân trở ra, nhưng nếu trong cung nổi lên lòng nghi ngờ đối với ngài, tiến thêm một bước liên lạc với lệnh huynh, cũng vì vậy mà trách tội đến lệnh tôn, khó bảo toàn sẽ không tăng binh tiếp cận, đối với tộc người của ngài sẽ tăng cường đề phòng quản giáo, không biết sau khi ngài trở về làm thế nào ăn nói với lệnh tôn cùng lệnh huynh?”
Trong phòng truyền ra một tiếng ngạo nghễ hừ lạnh, “Bớt sàm ngôn đi, ngươi muốn thế nào?”
Người trong đình viện ngừng cười, cho người hầu thân cận đốt đèn lồng treo trên cành mai, ánh sáng mông lung chiếu sáng một phương trong viện nhỏ, “Tối nay mặc dù không trăng, đã có khách từ phương xa tới, ta không muốn thế nào cả, chỉ muốn mới ngài và vị huynh trưởng trên mái hiên kia xuống, cùng nhau nâng chén nâng cốc mà thôi”.
Bên trong im lặng một thời gian dài, giống như trải qua trận chiến giữa trời người thật lâu.
Tuy nói không sợ tình cảnh trước sói sau hổ này, nhưng lại không thể không lo lắng, giờ phút này mà phủi tay đi thì cũng tựa như tự cắt đường lui, thành Khai Phong này rõ ràng là ở dưới chân thiên tử, một nửa thế giới ngầm phụ thuộc vào người nọ, phen này đi rồi sau này nếu muốn ra vào nơi đây, chỉ e bước tiếp bước sẽ là tiếp nối gian nan, hơn nữa… chung quy vẫn phải cố kỵ vạn phần.
Một tiếng rắc nhỏ, then cửa giống như bị chần chừ kéo ra, cuối cùng rõ ràng vang lên một tiếng két… Cùng lúc đó, người mặc áo đen từ cửa sổ trên mái hiên nhà im hơi lặng tiếng xoay người nhảy xuống đất.
Keng keng keng, tiếng canh trong đêm cô tịch xa xa truyền đến.
Canh tư hôm đó, trong viện từ sớm đã đèn tắt người đi, trong thành Biện Lương tiếng chuông chùa gõ vang báo hiệu trời sáng, người báo sáng bắt đầu đánh kẻng thông báo ở trên đường.
Vừa vặn hôm nay là lễ Đoan Ngọ, người bán hàng rong vội vàng nghe tiếng kẻng mà thức dậy, không bao lâu các sạp bán thức ăn mở cửa sớm như măng mọc sau mưa, bạch tràng rán, lòng dê ngỗng nấu, tiết canh, cháo thất bảo cùng với giò cháo quảy cái gì cần đều có, lại có người bán hàng rong bán bánh nướng đi xuyên qua khắp đầu ngõ cuối phố rao bán, một ít quán ăn lớn còn đem ra một chiếc xe to, chào hàng các loại thuốc điều khí dưỡng sinh cùng với dược hoàn.
Họp chợ huyên náo một phen, chợ sáng qua đi, các nơi lại lục tục thu dọn quán gánh, về nhà dùng bữa sáng.
Bên trong Bạch phủ, từ sáng sớm Thiệu Ấn đã bắt đầu bận rộn, trước tiên phân phó phòng bếp đem rau tía tô, cây xương bồ cùng với đu đủ toàn bộ cắt thành lát mỏng, dùng hương dược pha trộn, đặt một hộp mơ hồng lên bàn thờ thần, lại sai bọn sai vặt đem dây ngải hoa, giấy tiền xếp hình bát hoa, quạt tranh tinh xảo, kẹo thơm trái cây cùng với bánh chưng các loại đồ cúng thần nhất nhất dọn lên.
Sau khi Bạch Thế Phi dẫn đầu người trong phủ bái thần tế tổ, mọi người đều tự tán đi, hắn cùng với Trang Phong Tuyền ra đại sảnh nghị sự, Yến Nghênh Mi và Thượng Trụy trở về Sơ Nguyệt Đình dọn đồ chuẩn bị lên đường.
Bất quá là dăm ba ngày, cũng không cần mang theo nhiều đồ, thu dọn quần áo xong xuôi thượng Trụy ngồi ở mép giường nghỉ ngơi, đôi mắt lơ đãng dừng ở bên cái rương cũ, nghĩ nghĩ, có chút mệt mỏi đứng dậy, đi qua mở nắp rương ra, từ trong đáy rương lấy ra một gói vải bông bao bọc kỹ lưỡng, bên trong có một cái hộp sơn vàng vẽ hình hoa lá.
Từ bên trong hộp kia lấy ra mấy tờ giấy gấp ngay ngắn, mở ra nhìn kỹ một lần, trầm ngâm nửa ngày, rốt cục vẫn phải một lần nữa xếp ngay ngắn, lại từ trong hộp lấy ra vài món trang sức bằng vàng, cùng với mấy tờ giấy kia đút vào một chỗ trong tay áo, đóng nắp hộp lại đặt trở vào trong rương.
“Trụy tử, phu nhân hỏi ngươi chuẩn bị xong hết chưa?” Bên ngoài truyền đến tiếng Vãn Tình kêu to.
“Xong ngay đây”. Nàng vén lên bọc đồ nhỏ đứng dậy đi ra ngoài.
Trong sảnh, bọn người hầu đã bắt đầu đem đồ dùng trai thực bố thí và quà tặng đều đưa ra ngoài
Ra Sơ Nguyệt Đình, Yến Nghênh Mi vừa đi vừa nói, “Xe ngựa người cưỡi này rất xóc nảy, nếu không phải tên Bạch công tử kia quá kỳ quái, ta vốn chỉ tính chuyến này đi một mình thôi”.
Thượng Trụy cười cười, “Muội cũng đã lâu không ra khỏi phủ rồi, vừa vặn thừa dịp này ra ngoài một chút”. Giọng nói có chút mềm nhũn, giống như không có khí lực gì.
Yến Nghênh Mi quan tâm nhìn kỹ sắc mặt của nàng, “Thiệu Ấn có bảo bên phòng bếp đưa canh bổ tới muội đã uống chưa?”
Trầm mặc một lát, nhẹ giọng đáp, “Uống rồi”.
“Nếu muội có chỗ nào không được khỏe thì nên nói ra, đừng có gắng gượng che giấu, bệnh này cũng không thể kéo dài đâu”.
Thượng Trụy lắc đầu, “Cũng không thể nói có chỗ nào không khỏe, chỉ là thỉnh thoảng cảm thấy hơi tức ngực khó thở, toàn thân không còn chút sức lực nào, có thể là do đang trong thời điểm giao mùa giữa xuân hạ, hàng năm vào thời gian này, muội vẫn thường có chút không khỏe”.
Hai người câu được câu không mà nói chuyện phiếm, đến sân trước, nhìn thấy bọn người hầu đem đồ đạc này nọ chuyển lên phía sau