Chương 69: Lưỡng tâm không tàng
Tháng sáu, từng đám mây dày kéo tới muốn mưa mà lại không mưa, ảm đạm phản chiếu trên mặt hồ Thu Thủy bát ngát, khiến lòng người cực kỳ buồn bực, mỗi ngày màn đêm buông xuống, ánh nắng cuối cùng màu đỏ tía dần tàn bên cạnh núi giả, gió đêm thổi vào như trêu chọc mặt hồ nổi lên từng làn sóng nhàn nhạt đặc biệt thú vị.
Trên bàn đá vốn là mùi rượu thơm ngon, kể từ sau đêm nọ liền thay đổi thành trà nóng.
Người không được như ý, trong lòng sinh phiền muộn.
“Trang đại huynh”. Trong phù đình lại một đêm nữa không đợi được người Bạch Thế Phi thở thật dài, “Đệ xin nhờ huynh nói một chút với nương tử tương lai của huynh, để cho đệ được gặp nương tử tương lai của đệ một chút đi, nếu cứ tiếp tục như vậy đệ cần phải trở mặt rồi, đến lúc đó đừng trách đệ đem các người toàn bộ đuổi đi”.
Chỉ để lại một mình Thượng Truy ình ngày ngày nhìn no bụng ngắm cho đủ.
Trang Phong Tuyền bất đắc dĩ, “Ta đã nói rồi, nhưng một khi cố chấp của nàng nổi lên ngay cả ta cũng không bán ột ít nhân nhượng, nói bây giờ không cho đệ hối hận đến chết thì không buông”. Ánh mắt bỗng nhiên liếc nhìn ra phía sau, không lên tiếng nữa, chỉ là bên môi nở nụ cười vui vẻ.
Bạch Thế Phi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, giọng buồn bã nói, “Trời xanh ở trên, van xin ông cử thiên lôi xuống, cho nữ tử kia một búa đi”.
“Thế Phi ca ca muốn chém ai?” Trương Lục Dạng từ trong đường nhỏ xông tới.
Bạch Thế Phi giống như lẩn tránh mà nhảy dựng lên, buồn khổ kêu to, “Sao muội lại đến nữa rồi!”
Hắn phản ứng lẩn tránh như nhìn thấy quỷ khiến Trương Lục Dạng hết sức phiền muộn, ngang ngược mà nói, “Nha đầu kia có thể tới, sao muội lại không thể tới?”
Trang Phong Tuyền buồn cười mà đứng ngoài quan sát trò hay, một màn này đã được trình diễn liên tiếp mấy đêm rồi.
Bạch Thế Phi hướng đến Trương Lục dạng lạy dài, “Tiểu muội à, ta van xin muội, sau này ngàn vạn lần đừng đến đây nữa, nhất là buổi tối, nếu không Thế Phi ca ca của muội quả thật là cưới không được Tứ phu nhân rồi”.
Bạch Thế Phi đưa ánh mắt liếc qua Trang Phong Tuyền, đừng để nàng đi theo đấy, tiếp theo vội vã mà rời đi lại bỏ xuống một câu ngoan độc, “Ai không đồng ý ta sẽ bỏ người đó! Nếu muội phá hư chuyện tốt của ta, người đầu tiên ta hưu sẽ là muội!”
“Thế Phi ca ca!” Trương Lục Dạng không cam lòng kêu la, mà bóng người kia cũng đã nhanh chóng đi xa rồi.
Ra khỏi Lâm Uyển, trở lại Đệ Nhất Lâu.
Hắn đứng trước cổng vòm do dự một lát, đúng là vẫn không chống cự lại được tình ý trong tận đáy lòng.
Phất tay áo, khẽ thở dài, xoay người đi về phía Sơ Nguyệt Đình.
Thôi đi, Bạch Thế Phi hắn hôm nay cúi đầu nhận tội, hắn quả thực không có nàng thì thực sự không xong, lão tổ tông của hắn, dù trời có đánh xuống hắn cũng chấp nhận, nha đầu chết tiệt kia nhất định là người do trời cao phái tới thu thập hắn đây mà, mới có thể giày vò hắn đến mức không chịu được thế này.
“Công tử”. Trông thấy hắn đến, Vãn Tình đang làm việc trong sảnh đường kinh ngạc mà vui mừng, nhìn nhìn hướng gian phòng của Thượng Trụy, “Trụy tử đã ngủ rồi”.
“Sớm như vậy?” Hắn nhíu mày, sức khỏe nàng còn chưa tốt lên sao? Ni cô kia kê thuốc điều dưỡng kiểu gì vậy.
Từ phòng bên cạnh truyền đến tiếng Yến Nghênh Mi mỉa mai đả thương người: “Bạch công tử hôm nay rảnh rỗi quá nhỉ? Thật khó cho huynh rồi, còn nhớ được Thượng Trụy của chúng ta ở viện này”.
Bạch Thế Phi xấu hổ vạn phần, chỉ có thể chấp nhận, nhẹ tay đẩy cửa phòng Thượng Trụy ra.
Nàng vẫn áo quần chỉnh tề nằm nghiêng trên giường, đèn cầy trong phòng không tắt, đại khái là đã nghe được đối thoại của bọn họ ở bên ngoài, cho nên lúc nhìn thấy hắn gương mặt cũng không có kinh ngạc, đôi con ngươi yên tĩnh có chút lóe lên ánh âm u, giống như xa lạ giống như quen biết đã lâu, lại giống như cô độc không nơi nương tựa, còn có một chút hồ nghi cùng hồi hộp, giống như một người đơn độc bị vứt bỏ đã lâu ngồi xổm trong xó ngay cả một con mèo nhỏ cũng khiến bị dọa sợ đến chấn kinh.
Trong lòng hắn hơi có vị chát.
Hai người ai cũng không mở miệng.
Qua một lúc lâu, hắn mới chậm rãi đi vào phòng, ngồi xuống giường cạnh bên nàng, dùng mu bàn tay nhẹ nhàng lướt trên khuôn mặt nhỏ nhắn, nói khẽ, “Nàng có chỗ nào không khỏe sao?”
Nàng rủ tầm mắt xuống, quay đầu tránh khỏi tay hắn, trở mình đưa lưng về phía hắn.
Bạch Thế Phi cười khổ, nghĩ thầm ít nhất nàng không bảo hắn cút ngay, có phải không?
Khom người bế nàng lên, hướng đến gian phòng bản thân đã chuẩn bị lúc đầu, bên kia thoải mái dễ chịu hơn nhiều lắm, song khi ra khỏi cửa phòng, lại bất giác dừng bước chân, nhất định phải là đêm nay thôi, sáng sớm ngày mai mấy nha đầu trong Sơ Nguyệt Đình người đến người đi, chung quy sẽ rất không thuận tiện.
Xoay người đi ra ngoài, nói với Bạch Kính đang canh giữ ngoài cửa: “Vào phòng ta lấy tấm chăn mỏng ra đây”. Cúi người nhìn xuống gương mặt nhỏ nhắn trong ngực ngay cả giãy dụa cũng không vực dậy nổi tinh thần mệt mỏi, lại một lần nữa nổi lên đau lòng, không rõ vì sao phòng bếp mỗi ngày đều đưa sâm nhung tổ yến đến Sơ Nguyệt Đình, mà sắc mặt nàng vẫn cứ kém như vậy.
Dùng chăn mỏng che tốt thiên hạ trong ngực, Bạch Thế Phi ôm lấy nàng đạp nguyệt quay về Đệ Nhất Lâu.
Bạch Kính đi theo phía sau hắn, thỉnh thoảng nhìn quanh bốn phía xem có ai trông thấy hay không.
Con người vào đêm dễ dàng trở nên mềm yếu, hơn nữa nàng lúc này càng là cực kỳ mỏi mệt, Thượng Trụy sớm đã không còn chút sức lực nào để kháng cự, cuộn mình ở trong lồng ngực của hắn cảm giác thật ôn hòa yên ổn, đã không còn muốn hao tâm tổn sức suy nghĩ xem bản thân sẽ bị đưa đi đâu, trong mơ mơ màng màng nhanh chóng khép mắt lại.
Cũng không biết qua bao lâu, trong giấc ngủ không sâu bị chút lắc lư làm bừng tỉnh dậy.
Bạch Thế Phi nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, thấy nàng từ từ tỉnh dậy, ánh mắt hắn áy náy mang theo một chút sủng ái, cúi đầu xuống thân thiết mà hôn nàng, lại bị nàng hơi nghiêng mặt tránh khỏi.
Ý cười bên môi ngưng lại đành