Chương 83: Trên lầu khách
Trong thành Biện Lương, ở đầu phía đông của phố Khúc Viện, có một quán rượu nổi danh gọi là Tiên Lâu.
Ở dưới chân thiên tử thì quán này là quán có đẳng cấp cao nhất về rượu và đồ nhắm, mặt tiền của cửa hàng quy mô to lớn, mái hiên nhô ra tấm biển sơn hoa văn màu dạ quang, bố cục trước sau là lầu đài, hành lang đi theo dòng chảy giữa các khóm trúc, đường nhỏ yên tĩnh, rượu trong tiệm bán với giá 70 văn tiền mỗi bình, rượu Dương Cao thì lên đến 80 văn tiền, giá bán cao cực điểm nếu là dân chúng bình thường sẽ không thể ghé vào, trái lại, giới quý tộc phú thương thì thường xuyên đến đây ngồi thưởng thức chén rượu tiêu tiền.
Một ngày đẹp trời nọ, chiếc kiệu sang trọng quý giá dừng lại trước cửa Tiên Lâu.
Ngay lúc Bạch Kính vén rèm lên: “Trụy cô nương, đã đến rồi”.
Thượng Trụy vịn lấy tay hắn từ trong kiệu bước ra, nhẹ giọng cười nói: “Công tử chắc đã uống say rồi hả?” Bằng không sao phải giống như người say khướt, hưng phấn với rượu và đồ nhắm đến mức phân phó Bạch Kính về phủ không đón được nàng đến thì không xong.
Tiến vào cửa tiệm có cột trụ chạm trổ xa hoa, vừa mới đặt chân lên cầu thang lầu hai, đã thấy Bạch Thế Phi đứng ở bậc cao nhất trên thang lầu kia, đón nhận ánh mắt chờ đợi của hắn, hai người không hẹn mà cùng mỉm cười.
Nhìn nhìn nàng rồi bước xuống lầu, ý tươi cười trên mặt hắn chậm rãi hiện lên vẻ nghịch ngợm như một đứa con nít, biết chắc hắn lại muốn trêu đùa, nàng vừa mới hỏi ra miệng “Chàng muốn gì”, đã bị hắn một phát bế lên, trong miệng cười quát to: “Tất cả tránh ra!”
Trong lúc nhất thời tất cả âm thanh chén đũa, tiếng hít không khí, tiếng ghế ngã sấp xuống đánh ầm lên tấm ván gỗ, tiếng tiểu nhị ở bậc thang khiếp sợ đến độ ngã sấp xuống, tiếng đồ ăn nước uống bắn lên tung tóe, tiếng thét chói tai, tiếng khiển trách, tiếng kinh hoàng xin lỗi, tiếng người vội vàng đi lại, toàn bộ âm thanh đều ầm ầm nổi lên không dứt.
Tất cả khách trong sảnh đều bị tiếng cười to kia gây sự chú ý mà kinh hãi nhìn chăm chú vào người đang mặc áo trắng.
“Chàng điên rồi! Mau thả ta xuống!” Thượng Trụy đầu váng mắt hoa đánh lung tung vào lồng ngực của hắn.
Đắc ý lại kiêu ngạo bế nàng đi thẳng vào gian phòng nhỏ ở giữa, trong phòng bài trí lịch sự tao nhã, Trang Phong Tuyền và Nhậm Phiêu Nhiên đang ngồi đây, hai người họ toàn bộ bởi vì hành động của Bạch Thế Phi ở trước mặt mọi người không kiêng kỵ mà lộ ra vẻ ngạc nhiên, lúc này hắn mới thỏa mãn nhẹ nhàng buông Thượng Trụy ra.
Trang Phong Tuyền nhìn về phía Nhậm Phiêu Nhiên: “Ngươi nói thử xem bao lâu nữa thì hắn có thể đón mỹ nhân về dinh?”
Nhậm Phiêu Nhiên hết sức chân thực mà nói: “Chắc không lâu nữa đâu, bất quá đây mới là hồi 14 thôi, ta nhớ trước đây có một hồi gọi là ‘Mỹ nhân ghen ghét xuống tay độc, Công tử phẫn nộ đả ác tỳ’ “
Bạch Kính ở bên cạnh bật cười ra tiếng: “Đó cũng là chuyện xưa tốt đẹp nhất rồi, tiểu nhân có nghe kể hồi mới nhất là ‘Hoán Châu Các bại trận địch không lại, Ẩm Lục Cư u sầu chủ tử bị đuổi đi’ “.
Trang Phong Tuyền ăn ý tiếp theo: “Ta đoán không bao lâu nữa sẽ có một hồi mới, đoán chừng tên gọi sẽ là ‘kinh thế hãi tục Tiên Lâu quán, không cần cưới hỏi đã có bầu’ “.
Bạch Thế Phi vỗ mạnh lên bàn, làm ấy người đang đàm tiếu ngạc nhiên nhìn.
Dừng một chút, hắn điềm nhiên như không có việc gì nói: “Tiểu nhị! Đưa rượu lên!”
Trang Phong Tuyền và Nhậm Phiêu Nhiên bật cười, còn Thượng Trụy thì lấy tay che miệng.
Bạch Thế Phi đặt khuỷu tay lên bàn chống đỡ gò má, nghiêng đầu nhìn nàng, thấy dáng vẻ nàng cười cong đuôi mắt hết sức đáng yêu, nhịn không được đưa tay qua, không hề kiêng kị mà nhẹ nhàng chơi đùa vành tai của nàng, ôn nhu nói: “Cái gì mà Hoán Châu Các với Ẩm Lục Cư, chỉ có mỹ nhân này mới được gọi là thê tử của bổn Công tử thôi”.
Hai người trên bàn đối với lời nói đáng phỉ nhỏ của hắn chỉ mắt điếc tai ngơ, cùng nhau nâng chén đối ẩm.
Bàn tay mân mê vành tai rũ xuống, đặt vào phần bụng dĩ nhiên muốn che cũng không thể che hết được của nàng, khóe mắt liếc thấy bóng người cao lớn xuất hiện ở cửa ra vào, nụ cười trên mặt hắn càng thêm sau: “Hắc hắc, còn đây là chó con”.
“Bạch công tử hôm nay thật có nhã hứng”. Dù đã quá 50 tuổi nhưng vóc người thừa tướng đương triều Lữ Di Giản vẫn hiên ngang không cần mời mà vào, mang theo ý cười chắp tay chào mọi người đang ngồi.
Ba người trên bàn lần lượt đứng dậy đáp lễ, lúc này, từ ngoài cửa thang lầu một mình một người bước tới gian phòng nhỏ của Bạch Thế Phi vừa đúng ở giữa dãy lầu, trùng hợp gặp nhau, người bên trong cười nói: “Hẹn trước không bằng vô tình gặp gỡ, Lữ thừa tướng xin mời ngồi, cùng chúng ta đối ẩm mấy chén”.
“Đâu được”. Lữ Di Giản đùn đỡ nói, “Vừa rồi ở ngoài cửa nghe được tiếng nói chuyện của Công tử, nên đặc biệt vào chào hỏi chứ không có ý muốn làm mất nhã hứng của ba vị, bổn quan xin cáo từ ngay, khỏi cần tiễn, khỏi cần tiễn”. Dứt lời liên tục chắp tay, trước khi đi ánh mắt lỡ đãng lướt nhìn người từ đầu đến cuối vẫn ngồi im trên ghế nhìn qua cửa sổ cuốn mành không nhúc nhích Thượng Trụy.
Ra đến cửa, sắt mặt Lữ Di Giản chuyển thành lo lắng, vẫn đứng ở ngoài gian phòng thêm một chút rồi mới xoay người rời đi.
Gian phòng nhỏ đối diện với phòng bên này màn cửa vẫn im lìm bị kéo lên, một cái đầu từ bên trong thò ra, người nọ nhìn thấy bóng lưng Lữ Di Gian, lại nhìn về phía gian phòng của Bạch Thế Phi, lui đầu trở về, rũ màn xuống như cũ.
Ở bên này, Trang Phong Tuyền và Nhậm Phiêu Nhiên nhìn nhau rồi nghiêm túc nhìn về phía đối diện.
Bạch Thế Phi yên lòng vén áo ngồi xuống, cười rót rượu vào chén đôi mắt lướt nhìn Thượng Trụy, nàng rũ chân mày cúi đầu yên tĩnh ngồi bên kia, chẳng biết từ lúc nào vẻ tươi cười đã biến mất không thấy nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn không muốn bị người nhìn chăm chú mà cúi xuống sâu hơn.
Trang Phong Tuyền nói: “Khó trách hôm nay đệ lại nói toạc ra thế này”.
Nhậm Phiêu Nhiên đáp lời: “Là vì muốn Lữ đại nhân chú ý sao?”
“Dường như chúng ta vừa đến không bao lâu thì đã nghe bên ngoài nói thừa tướng đại nhân đến rồi”.
“Cho nên Bạch công tử trước nay không bao giờ đi cùng người nhà liền gọi người đón Thượng Trụy cô nương tới”.
“Sau đó hắn lại cố ý gây ồn ào, để mọi người trên dưới trong Tiên Lâu không ai không biết không ai không hiểu, vị tân sủng của Bạch công tử lúc này đã lộ diện rồi”.
“Ngay sau đó, thừa tướng đại nhân ở trên phố rốt cục nghe được tin đồn về Thượng Trụy cô nương nên đến đây xem mặt”.
Bạch Thế Phi làm như kinh ngạc không