Chương 88: Máng xối xuất thân thế
Sau khi Yến Nghênh Mi biết đêm qua Hạ Nhàn Phinh đã rời phủ thì sâu sắc buông xuống mối tâm sự trong lòng, hai người Trương Hạ đều đã rời đi, trong phủ đã không còn ai có thể làm hại đến Thượng Trụy, nghĩ đến bản thân lúc này dù có bứt đi thì cũng không còn gì đáng lo nữa, lập tức phân phó người hầu chuẩn bị lễ vật trái cây, gọi Thượng Trụy cùng nàng trở về Yến phủ.
Mà hôm đó ở trên triều, bất kể là ai cũng không ngờ tới lại có đại thần mượn cớ nhắc lại chuyện Lưu Nga cần trao trả triều chính cho Hoàng đế, đừng nói tất cả các bậc đại thần văn võ bá quan bên dưới đều rùng mình trong lòng, ngay cả Triệu Trinh ngồi cao cao trên điện cũng ngẩn người, tuy rằng sâu sắc như hắn có thể lập tức nghĩ đến chuyện này hẳn có nguyên nhân, nhưng cũng không thể hiểu rõ được ẩn tình bên trong chỉ có thể cẩn thận mà quan sát tình thế.
Không lâu sau Yến Thư và Trương sĩ Tốn cũng tham dự vào, uyển chuyển điều khiển lại dùng ngôn ngữ sắc bén, kẻ xướng người họa đem chuyện Lưu Nga buông rèm chấp chính tạo thành đủ loại tai hại cùng với việc sớm trả lại triều đình cho Triệu Trinh tự mình chấp chính làm lý do, ngoài dự đoán của mọi người nhất chính là Lữ Di Giản quyền cao chức trọng thế kia lại gần như không nói lời nào, thỉnh thoảng vì thân phận ép buộc không thể không chen vào vài câu nhưng cũng chỉ là hàm hàm hồ hồ, không rõ ý đồ.
Mọi người vừa thấy ngay cả người được Thái hậu một tay nâng đỡ, từ trước đến nay mỗi khi gặp chuyện đại sự quân quốc đều nể trọng nhìn bà làm đầu, mà giờ đây thừa tướng lại có ý như đang muốn làm một vị tướng phản chiến, toàn bộ cục diện lập tức trở nên khéo léo trỗi dậy, những quan viên vốn luôn đứng về phía Lưu Nga đều âm thầm giật mình, ngoại trừ vài vị trung thành còn lại phần lớn đều bắt đầu bo bo giữ mình, mà đám đại thần vẫn giữ mình ở vị trí trung lập thì bắt đầu nhìn theo hướng gió nhanh chóng đưa ra lựa chọn, tranh nhau thể hiện ra ngoài lòng trung thành của mình với Triệu Trình.
Cách một mành vải Lưu Nga tức giận đến run rẩy tay chân, chính xác là hoảng sợ đan xen, lúc này mặt mũi mất hết còn là chuyện nhỏ, chính thức khiến cho bà gấp gáp trong lòng chính là loại mây đen dày đặc đẩy bà lên đỉnh điểm khủng hoảng này, dường như trong im hơi lặng tiếng đã đưa bà vào tình thể không thể cứu vãn được nữa, lấy cớ thân thể không khỏe vội vàng rời khỏi triều nghị.
Trở về cung Khánh Thọ, biết Chu Tấn vẫn chưa xuất hiện, bà nửa tựa trên giường nhắm mắt dưỡng thần, lại như có chút đứng ngồi không yên.
Chốc lát sau một binh lính gác ở cửa Tiểu Hoàng lặng lẽ đi tới, tránh sau cây cột đứng thủ thế, thái giám thân cận của Lưu Nga vừa nãy cùng Lưu Nga trở về từ điện Sùng Chính nhìn thấy, liền thừa dịp Lưu Nga không chú ý, im hơi lặng tiếng lách mình đi ra ngoài, tên lính gác cửa ở Tiểu Hoàng kia cúi đầu thì thầm mấy câu với hắn. La Sùng Huân nghe xong lộ rõ vẻ vui mừng, tròng mắt nhỏ xoay chuyển, nhẹ chân nhẹ tay quay trở lại trong phòng, bước đến trước mặt Lưu Nga, nhẹ nhàng khẽ nói: “Khởi bẩm Thái hậu, có chuyện này tiểu nhân không biết có nên nói hay không”.
Lưu Nga có chút nôn nóng không kiên nhẫn: “Dông dài! Có gì thì nói đi.”
“Thái hậu có còn nhớ mùa đông năm Càn Hưng thứ năm, liên tiếp mấy hộ gia đình kéo dài từ đường cái cổng Nam đến ngõ Điềm Thủy đã từng xảy ra một trận hỏa hoạn lớn?”
Lưu Nga cẩn thận suy nghĩ, nhíu mày nhìn hắn: “Ngươi đang muốn nói đến chỗ ở cũ của Lữ Di Giản?”
“Đúng vậy, lúc đó Lữ thừa tướng còn đang giữ chức Hữu Gián Nghị đại phu”. Thời gian đó, suốt mấy ngày thành Biện Lương vừa vặn tuyết bay đầy trời lại xảy ra trận hỏa hoạn là chuyện hiếm lạ đến cực điểm, cho nên không ít người đối vời chuyện này đều khắc sâu ấn tượng.
“Việc này Ai gia đã từng nghe nói qua, thì sao?”
“Mấy ngày trước tiểu nhân từng đi một chuyến đến Tiên Lâu ở phía thành Tây, vừa vặn ngày đó Bạch Thế Phi cũng đang ở trong Lâu, mấu chốt chính là ngay cả Lữ thừa tường cũng có mặt”.
Ánh mắt Lưu Nga trở nên lạnh: “Ngươi nói là bọn chúng hẹn gặp nhau ở nơi đó?” Nghĩ lại, gương mặt liền trở nên hơi nghi hoặc, “Nhưng hai người này nếu muốn làm mấy chuyện mờ ám gì đó, cũng sẽ không ở ngay trước mặt mọi người mà tụ họp như thế”. Vậy cũng quá gây chú ý rồi, không phải sao?
“Tiểu nhân lúc ấy cũng cảm thấy phiền muộn, nên bỏ ra chút ít bạc nhờ tiểu nhị nghe ngóng, thì ra hai người này cũng không phải hẹn gặp nhau trong Lâu, chẳng qua là trùng hợp gặp gỡ mà thôi”.
“Thế thì cũng là chuyện thường thôi”. Giọng điệu Lưu Nga lãnh đạm, ánh mắt lại hơi tối xuống.
“Vốn cũng chỉ là chuyện thường, ai ngờ tiểu nhị kia lúc xoay người đi còn nói một câu, ‘hôm nay chuyện chấn động nhất chính là vị Bạch công tử kia, hắn ở ngay trước mặt mọi người bế một nha đầu đi vào gian phòng’, tiểu nhân nghe xong tự nhiên hết sức hiếu kỳ, liền hỏi hắn nha đầu kia dáng vẻ thế nào, hắn nói, ‘gương mặt trái xoan vô cùng xinh đẹp, đôi mắt đen sâu động lòng người, xem vẻ như là người đang có thai’, nói xong hắn lại A một tiếng, ‘không nói ra thì không nghĩ tới, giờ nhắc tới