Chương 8: Ấm lô hội
Thời điểm thời tiết chuyển lạnh, nghĩa là sắp đến hội đốt lò, một đám thanh niên quan gia, cậu ấm con cháu nhà phú thân mang theo nữ quyến xinh đẹp hoa mỹ hoặc cùng với các chị em tựa hoa thơm vọt tới Bạch phủ. Trương Lục Dạng, hòn ngọc quý của Trương Sĩ Tốn – Bạch gia thế giao với Bạch phủ, cùng với Trương Vĩ Tấn hiển nhiên là đã đáp ừng lời mời mà gia nhập.
Bởi vì có nữ quyến đến phủ, cố Tam quản gia Thương Tuyết Nga cũng phải ra phòng khách chiêu đãi.
Thương thị đã qua tuổi bốn mươi rồi nhưng dáng vẻ thùy mị vẫn còn, là nữ bộc đứng đầu duy nhất trong phủ, vốn bà là thị nữ hồi môn của Bạch lão phu nhân, từng được gả ra ngoài, không ngờ vài năm sau chồng bà qua đời, bà mang thân quả phụ, lại không có con cái, ở nhà chồng không có chỗ dựa nương, cuối cùng đành phải tới Bạch phủ cầu Lão phu nhân giúp đỡ thu nhận.
Lúc Lão phu nhân còn tại thế, Thương thị hết lòng trung thành và tận tâm, còn tận mắt nhìn Bạch Thế Phi lớn lên, xem hắn như tâm can bảo bối mà đối đãi, sau khi phụ mẫu qua đời, Bạch Thế Phi không còn người thân nào nữa, tự nhiên cũng vì vậy mà phụng mẫu người bên cạnh mẫu thân cũng vừa là trưởng bối, Thương thị bởi vì có được phần tình cảm đặc thù bực này của hắn nên địa vị tại bạch phủ rất cao, ngay cả người có gốc thâm sâu như Thiệu ấn có khi cũng phải nhường bà một hai phần.
Lại nói ngày hôm đó trong Bạch phủ giết dê con, tế tổ tiên xong thì gửi áo ấm, sau đó mọi người tùy ý chia nhau mở tiệc, rượu ngon thịt tươi nướng trong lò lửa, cùng ngồi vây quanh ăn uống, ai có tài gây cười thỉnh thoảng kể chút ít tiết mục hài, khiến mọi người cười vang, hào khí rất vui vẻ nhiệt liệt.
Thời điểm đến giờ tế lễ, Thiệu Ấn vì không muốn mất lễ nghi nên cho người đến Sơ Nguyệt Đình mời Yến Nghênh Mi qua.
Cũng vì là lễ tết, trong lòng Yến Nghênh Mi vốn cũng cần phải ở trước mặt người ngoài thể hiện mình là đương gia chủ mẫu, cho nên nhận được tin thì cùng Thượng Trụy khoan thai mà đến.
Trong lúc các nàng đi vào đại sảnh, Trương Vĩ Tấn ngồi ở cạnh Bạch Thế Phi là người đầu tiên nhìn thấy hai người, ánh mắt tự động xem nhẹ Yến Nghênh Mi, người đang mặc áo theo kiểu phu nhân, lúc rơi vào trên mặt Thượng Trụy thì chỉ cảm thấy hai mắt tỏa sáng, nghiêng đầu nói nhỏ vào tai Bạch Thế Phi, “Nha đầu nhà ai vậy?”
Bạch Thế Phi ngẩng đầu lên, ánh mắt giao nhau với Thượng Trụy chỉ trong một cái chớp mắt, nàng đã theo bản năng mà nhanh chóng tránh đi, trong lòng hắn cảm thấy buồn cười, cũng có chút khó chịu.
“Trời ạ! Xong rồi! Xong rồi! Hồn của ta không còn nữa rồi!” Trương Vĩ Tấn hạ giọng, đôi mắt to giống như ngọc đen của nha đầu kia lơ đãng xẹt qua hắn phảng phất ẩn ý thâm sâu vô hạn, chỉ một cái nhìn kia, đã cướp đi hồn phách của hắn, “Thế Phi, ngươi có biết chủ mẫu của nàng ấy không? Mau nghĩ cách giới thiệu cho ta đi!”.
Bạch Thế Phi nhẹ nhàng cười cười, “Dĩ nhiên là biết”. Uống cạn ly rượu cầm trong tay, nhìn chăm chú vào Thượng Trụy đang cúi đầu đi theo sau lưng Yến Nghênh Mi, thấp giọng trả lời, “Một lớn một nhỏ kia đều là người trong phòng ta đấy”. Nói xong dùng ánh mắt quét qua ra hiệu cho Thiệu Ấn mời chủ tớ hai người đến ngồi bên cạnh mình.
Trương ca giống như bị người ta nhét một cái trứng vịt thật to vào trong miệng, nói không ra lời.
Ngụ ý của Bạch Thế Phi, rõ ràng là muốn hắn sớm chết tâm đây mà.
Thở dài một tiếng, hắn nản lòng mà đấm đấm ngực, nếu là nha hoàn nhà người ta, nói không chừng hắn còn có thể tìm cách tranh giành đem nàng về, nhưng là của Bạch Thế Phi, haiz——
Trương Lục Dạng ngồi ở một bên vẫn tập trung tư tưởng lắng nghe hai người Trương Vĩ Tấn nói chuyện, hai mắt tràn đầy hào hứng nhanh như chớp mà chuyển qua chuyển lại, cách Trương Vĩ Tấn đẩy đẩy Bạch Thế Phi, cực kỳ tò mò thấp giọng hỏi, “Thế Phi ca ca, huynh thu người kia vào phòng hồi nào vậy hả? Sao không nghe bên ngoài nói gì”.
Bạch Thế Phi nghiêng người qua ở bên tai nàng trả lời, “Vừa thu xong”.
Trương Lục Dạng bật cười.
Cái động tác thân mật này vừa lúc rơi vào trong mắt Yến Nghênh Mi và Thượng Trụy đang đến gần, người phía trước không khỏi che miệng cười khẽ, người phía sau thì ngay lúc Bạch Thế Phi mỉm cười đứng dậy nghênh đón thì trong đáy mắt đã có ba phần xem thường, Bạch Thế Phi thấy nàng chẳng những tận lực lảng tránh ánh mắt của mình, mà trên gương mặt còn mơ hồ lạnh lùng dường như có chỗ không đúng, mới nhận ra đã hỏng việc rồi, bất đắc dĩ lại liếc nhìn nàng một cái, nhất thời cũng không biết phải làm sao.
Tâm tư Trương Vĩ Tấn bị một câu nói kia của Bạch Thế Phi bắn chìm, vẫn ngồi ở bên cạnh mà si ngốc nhìn Thượng Trụy đang đứng sau lưng Yến Nghênh Mi cách đó không xa, thái độ thất lễ này rơi vào trong mắt Yến Nghênh Mi khiến nàng không khỏi nhẹ nhíu mày.
Trương Lục Dạng thấy thế, bĩu môi, dùng khuỷu tay đụng đụng huynh đệ nhà mình, hung ác liếc mắt trừng hắn, cúi môi ghé vào lỗ tai hắn nghiến rắng mắng, “Đệ bớt làm ta mất mặt đi”.
Trương Vĩ Tấn phục hồi lại tinh thần, cười hì hì quay trở lại nói nhỏ vào tai nàng, “Tỷ, theo đệ thấy Bạch Thế Phi và thê tử của hắn trông có vẻ không được… ân ái cho lắm, không bằng tỷ cũng gả vào đi, nghĩ cách đuổi nha đầu kia ra khỏi phủ, như vậy đệ sẽ có thể thừa cơ xuống tay!”
Trương Lục Dạng bật cười, “Đệ nghĩ hay quá nhỉ!” len lén xuống tay véo bả vai đệ đệ một cái, nhìn hắn nhếch miệng, đầu hơi hướng về phía Yến Nghênh Mi có chút so đo, “Đệ nói xem, nàng ấy và ta ai đẹp hơn?”
Trương Vĩ Tấn nghĩ nghĩ, “Tỷ, tỷ muốn nghe lời nói thật sao?”
Trương Lục Dạng lại véo hắn một phát, “Tất nhiên là muốn nghe lời nói thật”.
Trương Vĩ Tấn mỉm cười, “Đệ cảm thấy vẫn là nha đầu kia xinh đẹp hơn”.
Trương Lục Dạng buồn bực tát một cái vào sau gáy của hắn, tiện đà vươn