"Haha, thật nực cười"
Tiếng cười chua chát mang theo nước mắt dàn dụa chảy trên khuôn mặt của thiếu niên, khuôn mặt cậu trắng bệch không có huyết sắc.
Môi khô khốc, da nhăn nheo xấu xí.
Điểm xuyến trên đó là một vết bớt có hình thù quỷ dị đến người nhìn thấy phát nôn.
Đau đớn thật đấy, khi mọi thứ cứ lảng lặng khốn nạn dìm chết đi một sinh mạng chưa già cỗi.
Cũng đúng thôi nhỉ? Hào môn thế gia nghe thật cao sang, quyền quý.
Nhưng lại chính là một cái lồng sắt.
Lồng sắt này kìm hãm con người đang chịu dày vò kia đến hơi thở cuối cùng, tại sao lại như vậy à.
Bạn nghĩ sao nếu sinh ra trong một gia đình giàu có Cha không thèm nhìn đến mẹ cũng chẳng quan tâm.
Cũng phải thôi, thiếu niên nọ không phải con ruột của họ.
Chính vì ngây thơ đặt vào họ niềm tin mà cuộc sống của người nọ mới trở nên trớ trêu đến vậy.
"Tôi làm mọi thứ chỉ muốn các người nhìn tôi một lần, tại sao lại đối xử với tôi như vậy.
Các người có từng xem tôi là người nhà không hả.
Tôi đã nghĩ nếu tôi an phận làm cái bóng phía sau nâng đỡ cho Hinh Nhi của các người thì các người sẽ đối xử với tôi tốt một chút, nhưng vốn dĩ cũng là do tôi ảo tưởng mà thành.
Để đến giờ ngay cả cái thân xác này cũng bị các người mặc sức hành hạ, để cuối cùng trở thành vật hi sinh để hiến tim cho con gái quý báu của người.
Haha thật ngu, tôi thật là ngu."
Giọng nói non nớt cố lấy hết sức gào lên trong tuyệt vọng, những con người trước mặt người thiếu niên cũng thật lạnh nhạt, trong mắt của họ chẳng có lấy một tia thương xót hay cảm động nào cho những việc mà cậu đã làm cho cả nhà họ.
Cưỡng ép một người phải hiến tim, hiến đi chính mạng sống của mình.
Độc ác, tàn nhẫn vô cùng.
"Đè nó lại, cưỡng chế tiêm thuốc đi.
Con gái cưng của ta không thể chờ lâu hơn được nữa"
Cậu nở một nụ cười thống khổ, sức cùng lực kiệt cậu vùng dậy chạy thoát khỏi nơi này.
Nhảy từ cửa sổ tầng hai của bệnh viện xuống khiến da cậu bị trầy một mảng lớn.
Chân cũng trở nên nhức nhối, nhưng vì muốn được tự do.
Cậu khao khát sự tự do đó, khao khát được sống cho chính cậu.
Người thiếu niên mặc kệ tất thảy cơn đau vùng dậy chạy thật nhanh về phía bình minh ở phía trước.
Nhưng giờ phải làm sao nữa đây, cậu chẳng biết đi đâu nữa.
Cậu chẳng còn gì nữa cả, phải đúng hơn là cậu trước giờ không có gì.
Mọi thứ cậu đạt được đều mang tên và gương mặt của người được xem là em gái cậu.
Chỉ nghĩ đến đó thôi, cậu chợt yếu lòng.
Chân cũng không còn gắng gượng chạy thật nhanh nữa.
Cậu thả bước chân chậm dần, thân thể thiếu sức mà lảo đảo như sắp ngã.
Hơi thở cậu dần trở nên hỗn loạn, mái tóc đã ngả màu úa tàn như chiếc lá