Chuyến xe tàu hoả phải từ đây đến đó sẽ mất gần 4 tiếng đồng hồ.
Mộc Hạ nhìn giờ trong điện thoại, hiện tại đã 12:30 phút trưa, mọi người liền chạy tới toa giữa để mua thức ăn.
Còn Hàn Phong và Mộc Hạ ngồi tại chỗ đợi bọn họ.
Dù gì hai người cũng đem theo cơm hộp nên chỉ chi tiền góp vô mua đồ ăn vặt và nước uống với mọi người là được.
Ở toa giữa, cả ba người kia đang đứng đơ ra đó để suy nghĩ xem nên ăn gì.
Vì đồ ăn trên tàu rất phong phú, thật là khó để lựa chọn.
Nhưng theo chám ngôn chỉ có con nít mới phải chọn còn người lớn thì lấy tất.
Nên cả ba mua mỗi loại một thứ.
Quay lại bên phía toa cuối, Hàn Phong ngồi kế bên Mộc Hạ đang lấy hộp cơm ra để trên bàn.
Cậu là lần đầu được đi tàu hoả nên không kìm nổi hưng phấn mà lấy điện thoại ra chụp phong cảnh để khi nào rảnh sẽ vẽ lại làm tranh treo tường.
Hàn Phong cũng không chịu ngồi yên, nhân cơ hội hắn cũng chụp được rất nhiều ảnh của Mộc Hạ.
Nghĩ ngợi gì đó một lúc, hắn vươn tay vỗ nhẹ vai Mộc Hạ.
Cậu dừng chụp xoay người nhìn hắn với vẻ mặt khó hiểu.
"Sao vậy?"
"À...ừm...Có thể chụp chung với tôi một vài bức được không.
Tôi muốn lưu giữ lại để làm kỷ niệm, chúng ta chụp trước với nhau vài tấm tý ba người họ quay lại thì chụp nguyên đám luôn"
"Được thôi"
Hàn Phong như đạt được ý nguyện liền vui vẻ không thôi, hắn đặt điện thoại tựa vào hộp cơm sau đó cài phần bấm giờ trên máy.
Cứ thế hắn và cậu tạo dáng rồi chụp với nhau.
Hàn Phong cứ luôn hướng về phía Mộc Hạ, ánh mắt đó của hắn không thể dời đi đâu được.
Hắn nở nụ cười cưng chiều dành cho duy nhất một người, ánh mắt nhìn về phía cậu.
Từng giây đếm ngược trước màn hình hiện lên.
Mộc Hạ thấy bóng dáng đó qua màn hình cũng xoay người đối diện hắn, hai ánh mắt chạm nhau.
Mộc Hạ còn không quên nở nụ cười tươi đẹp tựa như một thiên sứ.
Chụp xong bức ảnh tuyệt phẩm đó, Hàn Phong lại ôm mặt đỏ bừng.
Mộc Hạ nhìn cũng chỉ khẽ cười, cậu kéo khuỷ tay Hàn