Cả nhà mụ ta triệt để nín luôn, thấy thế tưởng rằng đám này sẽ khúm núm mà đi về cho đỡ quê.
Ai ngờ mặt cả ba người nhà này còn dày hơn cả bê tông, cứ trơ trơ ở lại đòi ở vài ngày vì đã mất công đường xa lên đây thăm.
Mẹ Đường đuổi không xong bèn nút hận mà chuẩn bị hai gian phòng ở tuốt cuối hành lang tầng hai cho bọn họ tá túc.
Đến giờ ăn trưa Mộc Hạ được Trí Khanh nhắn xuống dùng cơm, cậu cất tranh vào sau đó tắt điện thoại đi xuống lầu.
Thấy đám người kia ở lại Mộc Hạ vô cùng ghét bỏ, đã ăn chùa con chê ỏng chê eo.
Tức quá Mộc Hạ bẻ gãy đũa liếc nhìn từng người nhà bọn họ.
"Không ăn thì nhịn, bỏ tiền ra ngoài mà tìm nhà hàng năm sao mà húp.
Đã là phận ăn nhờ ở đậu mà ra vẻ như chủ nhà à, còn cô thích ăn bào ngư ví cá không.
Tôi thả cô xuống biển rồi tự mình lặn xuống mà mò lên ăn, bớt bớt lại cái nết đi.
Cô bằng tuổi tôi chơ có nhỏ nhắn gì nữa đâu mà suốt ngày khóc lóc ỉ oi.
Hở tý là méc ba, méc mẹ.
Là lớn nổi chưa"
"anh....anh....Cậu...cậu.
Vậy cậu nhìn chị cậu đi hơn hai lăm tuổi đầu rồi mà một mảnh tình vách vai cũng không có, sau này có mà ế chồng.
Chẳng ai thèm cưới, còn với cái tính chu ngao với mặt lạnh kia của cậu.
Có ma mới thèm thích, cậu ngay cả cưới một con chó cũng đéo xứng.
Chị em hai người chắc chắn sẽ sống cô độc cả đời "
"Sống cô độc ăn hết của mạ nội nhà cô à, sống ở nhà họ vài ngày thì cũng là ở ké.
Đã không biết trên dưới, luật lệ trong nhà ra sao rồi còn gân cỗ cái.
Tôi thấy Hạ Hạ nhà tôi nói đúng đấy, đồ con nhỏ mít ướt chỉ ăn bám gia đình.
Tuy chị mày ế nhưng người theo đuổi xếp hàng dài từ đây đến nhà mày đấy.
Chỉ là chị mày đéo để lọt ai vào mắt thôi.
Mày nhìn Hạ Hạ nhà tao đi, ngay cả loại như mày chưa xứng để nói chuyện cùng nữa là.
Chơ ở đó mà không ai thích, mày làm như mày đẹp lắm ý"
"Chị chị..."
Tấn Lệ tức quá mà không cãi lại được nên chỉ biết nuốt nghẹn vào lòng, mẹ Đường thấy bữa cơm bay màu rồi nên cũng dọn dẹp luôn.
Trí Khanh lười quan tâm đ ến cô ả, dù cho người ta cứ ỷ ôi kêu với lấy tên anh.
Má anh ớn lạnh cả người, da gà, da vịt, da trâu nổi hết lên....
Mộc Hạ lạnh nhạt mặc kệ đám người kia mà đi lên phòng, Trí Khanh và Thảo Anh thấy cậu không vui thì liền biến sắc mà liếc con ả đó đến cháy cả mắt.
Thời gian trôi qua cũng được ba ngày, cái đám mặt dày kia cũng đã ở lại được ba ngà mà vẫn chưa thấy giấu hiệu rời đi.
Tối đó, Mộc Hạ từ trong giấc ngủ sâu thức dậy.
Cậu đi vệ sinh xong liền thấy khát nước nên xuống lầu uống nước.
Chợt Mộc Hạ khựng lại khi thấy ánh đèn nhỏ len lỏi trong bếp kèm theo đó là mấy âm thanh xì xầm quen thuộc.
Mộc Hạ đứng im mà nghen, chợt phía sau lưng cậu xuất hiện hai bóng lưng.
Là Trí Khanh và Thảo Anh lại làm việc qua đêm định xuống uống chút nước.
Cả