Hai mẹ con Mộc Hạ trên xe về đến nhà, đưa xe vào gara xong.
Cậu bưng túi to túi nhỏ thực phẩm phụ mẹ Đường rồi hai người mới vào nhà, Trí Khanh thấy cậu xách đồ nặng nên tới phụ cậu một tay.
Còn bên phía mẹ Đường thì Thảo Anh chạy ra giúp, Bắc Hải lúc này mới dọn dẹp nhà cửa xong.
"Cảm ơn anh"
"Vào trong đi"
Mẹ Đường vui vẻ nhìn mọi người, Bắc Hải đứng cạnh mẹ nhìn đám con nhỏ đang phụ giúp nhau cũng vui lây.
Đã lâu rồi bọn họ chưa từng có một đêm giao thừa đúng nghĩa, trước đây toàn là bốn người bao gồm mẹ Đường, ba Hải, Trí Khanh và Thảo Anh ở nhà cùng nhau đón Giao thừa.
Còn Cát Oanh thì luôn ra ngoài tụ tập ăn chơi với bạn bè đến hôm sau mới mò về nhà, về rồi thì cũng vòi tiền lì xì xong cũng ru rú trong phòng mà ngủ.
Bọn họ rất buồn phiền trong lòng nhưng cũng không muốn mắng chửi để Chát Oanh tổn thương.
Nghĩ lại thôi cũng thật khác lạ.
Mẹ Đường đem đủ nguyên liệu đến để trên bàn lớn, Trí Khanh và Thảo Anh phụ mẹ làm há cảo.
Phải nói hai con người này vụng quá trời, ngó sang Mộc Hạ cậu lại làm vô xùng thuần thục.
Ba Hải không biết làm bèn phụ mẹ Đường nấu những món đơn giản của ngày lễ.
Không khí ấm áp, hài hoà hiện tại khiến bọn họ cảm thấy đáng để trân trọng vô cùng.
"Haha, anh hai à nhìn mặt anh kìa"
"Em khác gì anh đâu Thảo Anh"
Mộc Hạ thấy vậy cũng chỉ cười nhẹ, lấy ra một chiếc khăn tay lau cho hai người.
Hai người họ vui vẻ để cậu lau mặt cho mình.
"Cảm ơn em Hạ Hạ"
"Cảm ơn em".
Truyện Lịch Sử
"Vâng, không có gì đâu ạ"
Mộc Hạ khẽ nở nụ cười, Trí Khanh và Thảo Anh nhìn đến ngẩn cả người.
"Em cười lên đẹp lắm đấy Hạ Hạ"
"Em nên cười nhiều hơn"
"Vâng, em sẽ cố gắng ạ"
Nghe thấy vậy hai người lại cố nở một nụ cười, một nụ cười xót xa.
Mẹ Đường và Ba Hải nghe được cuộc trò chuyện cũng chỉ biết thở dài.
Nhưng sau đó Mộc Hạ đánh gãy hết không khí u