Mộc Hạ kéo ba Hải vội vàng đi tới, ông lão buôn già thấy vậy cũng vui mừng chào mời họ.
"Hai vị ông chủ này, có thể mua giúp ta một món đồ được chứ.
Tuy giá trị không cao nhưng không khiến hai vị chịu lỗ đâu ạ"
Mộc Hạ không nói gì chỉ cười, sau đó cậu nhanh chóng giơ ngón tay chỉ vào những đồ bật trên bàn.
Đó là những món đồ cậu muốn mua, xong xuôi ba Hải là người trả tiền.
Tổng thiệt hại hết hơn 500 triệu.
Ông lão vui vẻ cảm ơn hai người họ, Mộc Hạ và Ba Hải tiếp tục đi về phía quầy thẩm định.
Ba Hải vui vẻ xách đồ cho cậu con trai nhỏ, tốc biến hễ một chút Mộc Hạ lại kéo ông đi vòng vòng luôn một đống đồ cổ.
Phải nói tuy ông không biết nó có giá trị cao gì hay không nhưng vì là thứ cậu con trai cưng nhà mình muốn, ông sẽ mua hết.
Tại vì ít khi cậu muốn mua một món đồ nào đó đến vậy, Mộc Hạ rất biết cách tiết kiệm và còn rất keo kiệt với bản thân vì sợ mình đua đòi, ăn uống nhiều quá sẽ gây khó khăn cho cả nhà.
Nhưng ngược lại cả nhà muốn cậu mua đồ cho bản thân nhiều một chút, dù gì giờ họ cũng đã giàu lên không ít rồi.
Mộc Hạ nhìn quanh chẳng còn thấy hứng thú với món đồ nào nữa bèn dắt tay ba Hải đi đến quầy giám định, các nhà đầu tư có tiếng cũng bu đông ở đây.
Người giám định đồ cổ là đại lão Trư Dư, ông rất có tiếng tăm, phải nói ngoài ông ra chưa tìm được ai có thể thẩm định chính xác từng món đồ cổ chuyên nghiệp như vậy.
Phải nói đôi mắt của ông cứ như kim tinh hoả nhãn vậy.
"Là bình cổ nhà Thanh sao, hmm cũng được.
Giá bán đầu tiên là 300 triệu"
Nghe được đại lão Trư Dư lên tiếng giới nhà giàu nhanh chóng nháo nhào lên, bọn họ ra giá rất cao.
Và rồi chiếc bình cổ của nhà Thanh được bán với giá 2 tỷ.
Sau đó những món đồ mọi người lựa cũng chẳng được giá cao cho lắm, lúc này có một tên nhà giàu có tiếng đứng lên muốn thẩm định một bức tranh hoạ của thời nhà Minh.
Gã xoay qua thấy ba Hải, sau đó Mộc Hạ thấy chẳng lành, gã liền tiến tới.
Giọng điệu khinh khỉnh mà lên tiếng.
"Ai đây, chà quý hoá quá.
Là lão già họ Lý đó sao, sao vậy phá sản rồi nên tới đây ăn xin à"
Ba Hải chẳng nói gì, đối với loại người ăn cháo đá bát như thế này.
Từ lâu ông cũng chẳng thèm để trong lòng nhưng gã càng quá đáng hơn, buông lời sỉ nhục Ba Hải rất thậm tế.
Còn giới nhà giàu xung quanh thấy có chuyện hay nên bu quanh lại để hóng.
"Chỉ là một con chó mà còn giâm cao ngạo, mày tưởng mày còn là chủ tịch Lý giàu nức vách một thời đấy à.
Loại chó má như mày chỉ đáng chui qua hán của tao mà thôi."
Ba Hải làm việc rất thận trọng nên