Một lúc sau, Hải Đường cũng trở lại, trên tay bà cầm một cái lồng đựng đồ ăn.
Nhìn qua cũng biết bà chỉ mới tập nấu ăn gần đây, trên tay của bà bây giờ chi chít vết thương nhỏ.
"Con khoẻ hơn chưa, con ăn chút cháo nhé!"
"Vâng"
Bà vui vẻ múc cháo ra tô đút cho cậu ăn, Mộc Hạ cảm thấy rất lạ lẫm nhưng vẫn ngoan ngoãn ăn hết từng thìa cháo bà đút cho.
Hoá ra trước giờ chẳng có ai chăm sóc cậu như vậy, đau ốm cũng chỉ có một mình.
Không như cô em gái, một vết xước nhỏ cũng khiến bọn họ đau lòng, tìm các bác sĩ giỏi nhất tới khám.
Còn cậu thì hoàn toàn vô hình, cậu như chưa từng tồn tại.
Đúng như ý nghĩa của một cái bóng.
Cứ như thế thời gian ở trong bệnh viện của cậu cũng kết thúc, hôm nay là ngày cậu được xuất hiện.
Dậy từ sớm để vệ sinh cá nhân, cậu nhàn nhạt nhìn chằm chằm mình trong gương.
Mái tóc đen dài che phủ hết cả hai con mắt, nhìn cậu bây giờ thật xấu xí và nhếch nhác.
Vệ sinh xong xuôi cậu cũng không nán lại để nhìn mặt mình trong gương nữa, cậu nhanh chóng gấp chăn nệm.
Để hết đồ dùng của bản thân vào balo.
Đến khi anh hai của cậu là Trí Khanh bước vào, anh cũng chỉ lạnh lùng mà nói đôi ba câu.
"Em xong rồi thì chúng ta cùng về "
"Vâng, làm phiền anh rồi"
"Đi thôi"
Cậu cảm thấy dường như người anh này rất bài xích với mình, cũng phải thôi nhỉ.
Đột nhiên lại xuất hiện chuyện chẳng lành này, đứa em gái kia đột ngột biến thành một đứa em trai làm sao có thể dễ dàng thích ứng được.
Xuống phía dưới, Trí Khanh nhanh chóng đặt đồ của cậu lên xe máy.
Đồ của Mộc Hạ chỉ có một cái balo nhỏ thôi, bên trong cũng chỉ chứa vài vật dụng linh tinh không đáng bao nhiêu tiền.
"Hiện tại nhà chúng ta không tiện, em nếu không thích ngồi xe máy thì anh gọi taxi cho em"
"Không cần đâu ạ, em cũng nghe qua chuyện nhà mình từ mẹ rồi.
Em về với anh, đi xe máy rất mát, chúng ta nên để dành tiền thì hơn.
Em không khó nuôi đâu ạ, chỉ cần đừng đuổi em đi"
Mộc Hạ vẫn một bộ mặt lạnh lùng đứng đó, trên khuôn mặt chẳng có chút chuyển biến nào.
Nhưng đôi mắt màu lục bảo đỏ của cậu dường như hiện lên sự lúng túng khó thấy.
Trí Khanh nghe vậy cũng có chút ngỡ ngàng, nhưng sau đó liền không nói gì.
Cậu ngồi yên vị trên chiếc xe máy cũ đã phai màu, giữ chắc tư thế để mình không bị ngã.
Thấy Mộc Hạ chật vật thì anh cũng cầm lấy tay nhỏ của cậu rồi giọng điệu nhẹ nhàng mà nói.
"Em cứ ôm vào, không đi quen rất dễ ngã"
"Em cảm ơn"
Mộc Hạ ngoan ngoãn làm theo, suốt dọc đường đi cũng chỉ ngắm cảnh chứ hai người chẳng nói câu nào với nhau nữa.
Lúc này trong đầu Mộc Hạ đang nghĩ đủ mọi cách để kiếm tiền phụ gia đình mới này.
Một lúc sau, Trí Khanh cũng dừng xe.
Mộc Hạ nhẹ nhàng bước xuống, đứng đối diện với ngôi nhà cấp 3 tuy nhỏ nhưng vẫn được sơn sửa như mới này.
Cậu không có lấy một chút biểu tình nào, anh cất xe vào trong rồi cũng gọi với Mộc Hạ đi vào nhà.
"Vào thôi "
Mộc Hạ không nói gì cũng theo anh bước vào, tuy bên trong khá nhỏ nhưng đủ đồ.
Phòng khách đầy đủ các vật dụng như sofa và tivi, Phòng bếp và phòng ăn nối liền nhau chỉ cách nhau một bức tường được khoét một lỗ to.
Kiểu như dạng nội thất bên ngoài bàn