Mọi người đã ngủ say, căn nhà nhỏ chìm vào im lặng.
Chợt dưới bếp lại có chút ánh sáng nhè nhẹ, Thảo Anh mới hoàn thành xong bản thiết kế liền cảm thấy khát nước.
Cô liền mò xuống bếp, đang ngắp ngắn ngáp dài vì cơn buồn ngủ đang kéo đến thì ánh sáng từ bếp thoát ẩn thoát hiện làm cô tỉnh ngủ hẳn.
"Anh hai?"
"Em chưa ngủ?"
"Em mới làm xong bảng thiết kế, còn anh"
"Anh cũng đang hoàn thành dự án kinh doanh"
Thảo Anh đi tới bàn, cầm lấy bình thủy tinh được làm tinh xảo bên dưới có những bông hoa nhỏ ôm lấy bình mà rót nước ra ly.
Uống xong ly nước chợt cô khựng lại đôi chút, sau đó lại nhàn nhạt nhìn ly nước rồi lại nhìn Trí Khanh mà nói.
"Anh hai, anh thấy Mộc Hạ thế nào"
Thấy cô đột ngột hỏi vậy, anh cũng không nói gì.
Im lặng một lúc mới trả lời lại cô.
"Anh thấy đứa em trai này rất khác so với lời đồn"
"Em cũng thấy vậy, phải nói gương mặt đó rất đẹp"
"Em là người yêu cái đẹp mà nhỉ"
"Vâng"
"Anh cũng đang quan sát thêm, vì anh không muốn lại phải mất niềm tin một lần nào nữa"
"Em hiểu, chuyện của Oanh cũng đủ mệt rồi, con nhỏ đó đúng là quá đáng.
Ba mẹ nuôi nó đến chừng này.
Thấy gia đình sa cơ thất thế, liền buông lời mắng chửi thậm tệ, sau đó liền thu dọn rời đi.
Một chút cũng không để gia đình vào mắt, thật đáng hận"
"Ba mẹ nuông chiều nó như một cô công chúa, nó lại đối xử với ba mẹ như vậy.
Anh nghĩ anh sẽ không dễ dàng gì tha thứ cho nó."
"Không phải anh em ruột nên khát máu tanh lòng đây sao"
"Ở trường hợp này anh nghĩ là đúng"
Hai người cũng không nói gì thêm nữa, Thảo Anh uống nốt nước trong ly sau đó lên lầu đi ngủ.
Dạo này cô tăng ca nhiều nên muốn ngủ một chút để lấy lại sức.
Dù gì mai cũng là cuối tuần, cô và anh đều được nghỉ.
Trí Khanh thấy cô rời đi cũng không nán lại nhà bếp nữa mà nhanh chóng tắt điện rồi về phòng mình.
Sáng sớm hôm sau, như thường lệ cậu dạy từ rất sớm.
Mộc Hạ theo thói quen làm một bàn thức ăn, những thực phẩm dù cho đơn giản nhất qua tay cậu cũng trở thành báu vật của vị giác.
Hồi sau mọi người đã dạy hết, khi vệ sinh xong xuôi họ bước xuống nhà đã ngửi thấy mùi thơm nức mũi, điều này khiến bụng họ càng kêu to hơn.
Mọi người thường có giờ giấc đàng hoàng, nên ít khi họ dậy trễ trừ khi tối hôm trước đó làm việc quá mệt và quá sức.
Mộc Hạ bưng món cuối ra để trên bàn thì thấy mọi người đã xuống hết bèn cở tạp dề cất vào chỗ cũ, giọng lý nhí mà lên tiếng.
"Mọi người sáng hảo, con tự tiện làm chút đồ ăn.
Mọi người không chê tay nghề của con thì có thể ăn sáng với con không ạ?"
Mộc Hạ vẫn một bộ mặt lạnh nhạt đó, nhưng trong ánh mắt hiện rõ sự bối rối cùng trân thành.
"Thật thơm, là con tự làm sao"-Hải Đường
"Vâng ạ"
"Để ta nếm thử"-Bắc Hải
"Con nữa"-Thảo Anh
Trí Khanh không nói gì liền cùng mọi người động đũa, chợt họ khựng lại.
Bốn ánh mắt không hẹ mà nhìn Mộc Hạ.
"Rất ngon, con giỏi quá"
Hải Đường khen lấy khen để cậu, không phải bà nịnh nọt hay muốn làm