Đợi cho đến khi Hàn Phong phát tiết xong lên cái cây tội nghiệp thì Mộc Hạ đi tới nắm lấy tay hắn kéo đi, Hàn Vũ ở phía sau lụn ba chai nước mình vô tình đánh rơi ném luôn vào thùng rác sau đó cũng chạy theo hai người bọn họ.
Nhưng vì Mộc Hạ kéo Hàn Phong đi quá nhanh nên Hàn Vũ tạm thời để lạc mất họ, cậu nắm lấy cổ tay hắn ở phía sau còn bản thân đi ở đằng trước.
Đi được một lúc thì cũng tới phòng y tế, vì cô y tế đang bận chút việc nên hai người phải tự xử vậy.
Mộc Hạ cau mày lấy hộp cứu thương sát trùng cho hắn, vẻ mặt cậu rất âm u điều này khiến cho Hàn Phong có chút rén.
Hắn ngoan ngoãn, im lặng rồi yên để Mộc Hạ sát trùng các vết xước hơi rớm máu của mình.
Chợt Mộc Hạ lên tiếng làm hắn vô cùng căng thẳng vì sợ cậu giận.
"Này, lần sau đừng làm vậy nữa đấy.
Đánh nhau không tốt đâu, không phải tất cả mọi chuyện đều có thể sử lý bằng bạo lực.
Với lại tôi không muốn vì tôi mà cậu bị liên lụy"
"Đồ ngốc, liên lụy gì chứ.
Là do bản thân tôi muốn bảo vệ cậu, cậu giống như một thành viên trong gia đình của tôi vậy.
Cậu vô cùng quan trọng đối với tôi, ở trong lòng tôi cậu chiếm vị trí rất cao đấy"
Hàn Phong vui vẻ mà xoa đầu cậu, Mộc Hạ không bài xích cũng chẳng hất tay hắn ta.
Cậu tiếp tục nói.
"Cậu...cậu sau này còn phải có vợ nữa đấy.
Cậu đâu thể nào bảo vệ tôi cả đời được "
"Ai biết được nhỉ? Mà nè, Hạ Hạ cứ tin ở tôi.
Tôi nhất định sẽ bảo vệ cậu bình an cả đời này"
"Ừm"
Chẳng hiểu sao trong lòng cậu lại cảm thấy rất vui, dù cho đó chỉ là một lời hứa giữa đôi bạn tri kỷ mà thôi.
Hàn Phong rất tốt nên hắn sẽ luôn hạnh phúc.
Và hắn luôn nói với cậu, cậu cũng rất tốt vậy nên cậu sẽ nhận được hạnh phúc gấp đôi của hắn.
Quả đúng là vậy nhỉ? Vì bây giờ tất cả các khoảnh khắc cậu đều cảm thấy hạnh phúc, nhất là khi trong đó có sự góp mặt của hắn.
Cậu chẳng rõ nữa, dần dần cậu muốn một lần đánh liều mà mở lòng ra để khám phá xem những cảm xúc này là gì rồi.
Nó có thật sự là rung động không hay chỉ là sự cảm động mà thôi.
Cậu rất muốn biết, muốn biết nhiều thêm nữa.
Nhất là về hắn và cậu muốn được tiến gần hơn tới chỗ Hàn Phong.
Tấm màn trắng rung rinh bay nhẹ trong làn gió chiều thu, Mộc Hạ vẫn tỉ mỉ dán băng cá nhân lên tay cho hắn.
Hàn Phong thì chỉ mãi một ánh mắt hướng về một người, hắn cười rất tươi.
Mỗi khi bên cậu hắn thấy cuộc sống này rất nhiều màu sắc, vì vậy mà hắn bây giờ không thể quay đầu hay buông bỏ tình cảm đơn phương này của mình được nữa rồi.
Hắn đã lún quá sâu vào nó, hắn đã thương người trước mặt này vô cùng nhiều.
Có khi còn vượt qua một chữ thương.
Tiếng