Không lâu sau, nghe nói Trần thị bị Lương phu nhân kêu đi mắng cho một trận.
Sau đó Lương Thiên Minh từ bên ngoài trở về cũng bị người của bà (Lương phu nhân) chặn lại kêu qua nói chuyện suốt một vòng.
Không rõ hai mẹ con bọn họ nói gì, lúc sau, bà bà sai người đưa tặng cho ta một số thuốc bổ và vải vóc xem như trấn an, bồi thường?
Còn Lương Thiên Minh khi trở lại, riêng gọi Thúy Bình ra hỏi chuyện.
Nghe Thúy Bình thuật lại đầu đuôi, hắn không khỏi mang theo ti hổ thẹn đến gặp ta.
Ta làm như không nhìn ra biểu tình trên mặt hắn, cười duyên nói:
- Sao chàng lại đến đây? Không phải nói qua bên Trương di nương sao?
Hắn nhìn thấy ta cười, ánh mắt có chút né tránh không dám cùng ta trực diện đối mặt, hắn ngập ngừng:
- Tuyết nhi, ta,… ta cũng không phải cố ý giấu nàng.
Chuyện này không phải như trong tin đồn truyền đãi đâu.
Ta lẳng lặng nhìn hắn, ánh mắt biểu lộ tín nhiệm, bao dung và sẵn sàng lắng nghe.
Sống ở đây lâu, đôi khi ta cảm thấy nếu là có ngày ta xuyên không về hiện đại, ta nhất định có thể trở thành ảnh hậu, đạt được vô số giải thưởng lớn về phần kỹ thuật diễn đến nương tay.
Thấy hắn vẫn cù cưa, ngập ngừng mãi không mở miệng nói tiếp, ta liền đành lên tiếng trước phá vỡ bầu không khí:
- Chuyện này thiếp là người cuối cùng trong nhà biết đến.
Mấy hôm gần đây thiếp phát hiện Trương di nương thường ở trong phòng đánh đàn, âm sắc buồn khổ ai oán, sắc mặt cũng tiều tụy trông thấy.
Thiếp hỏi nàng sao vậy, nàng chỉ im lặng rơi lệ mà không nói làm thiếp lo lắng không thôi.
Thiếp còn tính chờ tướng công về để tướng công đi xem, có khi gặp mặt chàng nàng ấy sẽ chịu phân giải nguyên do.
Nhưng hôm nay gặp được đại tẩu, thông qua nàng nói chuyện thiếp mới biết được.
Có thể Trương di nương biểu hiện dị thường như vậy là vì biết chuyện lời đồn cũng nên.
Mà thiếp một khi mang thai, tinh thần luôn không đủ, thường hay mệt mỏi khiến thiếp không chú ý nhiều đến xung quanh,nên cũng đối với chuyện này mơ hồ không hay biết gì.
Một chút phát giác cũng không có, quả thật quá hổ thẹn với chàng.
Hắn nghe ta nói như vậy, thì lập tức vội vàng lên tiếng:
- Không, Tuyết nhi, không phải nàng sai.
Nàng như vậy là vì nàng hoàn toàn tin tưởng ta, không suy nghĩ lung tung, cũng không tin vào lời đồn đãi không thật bên ngoài.
Ta vốn là thấy nàng mang lục giáp trong người, sợ nàng lo nghĩ không đâu mới hạ lệnh cấm hạ nhân không được ở trước mặt nàng loạn khua môi múa mép.
Nhưng không ngờ cuối cùng lại từ đại tẩu nghe được những lời như vậy.
Ta nhìn hắn, ánh mắt tín nhiệm, ỷ lại và nghiêm túc nói:
- Hôm nay đại tẩu nói chuyện của chàng, đem chàng mô tả thành kẻ ăn chơi trác táng, hoan dâm, háo sắc vô độ, phóng đãng không kiềm chế được.
Nghe như vậy ta tất nhiên là không tin tưởng rồi.
Lương Thiên Minh ánh mắt nhu hòa triền miên nhìn ta, hắn nắm lấy tay ta, ngồi xuống bên cạnh ta nói:
- Chuyện này ta cũng không định dối gạt nàng.
Nàng nếu muốn biết ta tất nhiên nói rõ tường tận.
Ta và vị cô nương Hạ Tuyết Vy (hoa khôi mà Lương Thiên Minh đang tuy phủng) này không phải quen nhau ở thanh lâu mà là trước đó, khi ta còn chưa cùng nàng thành thân.
Ta khi đó trong một lần đi dạo, lúc qua cầu thì gặp được một người nhảy cầu tự sát, nên lập tức nhảy xuống cứu lên.
Người tự tử đó chính là Hạ Tuyết Vy, nàng ta nguyên vốn là quan gia tiểu th.
Nhưng thân phụ phạm phải trọng tội bị xử trảm, còn nàng ấy bị sung thành nô.
Do dung mạo xuất chúng, lại có tài hoa trong người, tiền thân còn là tiểu thư nhà quan.
Nên bị người mua đi bán vào thanh lâu.
Ta khi đó vừa cứu nàng ấy lên liền lập tức có người đến đem nàng ta đi.
Sau đó, ta không gặp qua nàng ấy nữa.
Khi này vô tình gặp lại, nàng ta đã thành đầu bảng ở thanh lâu lớn nhất kinh thành.
Nàng ấy từng lén nói với ta thà rằng lúc trước ta để nàng ấy chết đi còn hơn bây giờ phải sống khổ sở thế này.
Nghe nàng ta nói thế, ta rất lấy làm áy náy, cảm giác mình phải có trách nhiệm đối với nàng ấy…
‘Chậc, người được cứu không những không cảm kích, ngược lại, còn khiến cho người cứu mình cảm thấy áy náy, có lỗi, thua thiện với đối phương.
Xem ra vị cô nương Hạ Tuyết Vy này cũng không phải loại đèn cạn dầu gì.’ Ta thầm nghĩ trong lòng.
Ta không biểu lộ ra bất kỳ ý kiến gì, mà đối với hắn hỏi:
- Vậy chàng định làm như thế nào?
Hắn đáp:
- Ta định chuộc thân cho nàng ấy.
Hạ Tuyết Vy tuy thân hãm thanh lâu, nhưng vẫn giữ tấm thân trong sạch.
Ta nghĩ mẫu thân và phụ thân cũng sẽ đáp ứng.
Ta nhì hắn, âm thầm mắt trợn trắng trong lòng, mắng hắn một tiếng xuẩn, hai tiến ngây thơ.
Trong lòng mắng mắng, nhưng ta cũng không biểu lộ ra bên ngoài.
Dù sao hắn cũng cần thông qua chuyện này làm chất xúc tác để đứng lên, ta nói sang chuyên khác:
- Biểu muội,… Trương di nương gần đây lại uống thêm thuốc.
Thiếp đang mang thai có chút bất tiện, chàng tuy bận bịu việc bên ngoài, nhưng cũng đừng quên quan tâm chăm sóc nàng ấy chút.
Hắn lập tức áy này nói:
- Xin lỗi, là ta sai lầm.
Ta có cái tật là hể làm chuyện gì sẽ dễ dàng quên hết những chuyện khác.
Thế nên, ta cũng không chú ý bệnh tình của biểu muội.
Ngươi tháng cũng lớn, ta lại không thường xuyên ở bên, quá thất trách.
Ta cười nói:
- Không có gì, giờ chàng chú ý vẫn kịp.
Hiện thiếp hơi mệt, muốn đi ngủ, chàng bận việc bên ngoài cả ngày cũng mệt mỏi rồi mau đi nghỉ ngơi đi.
Hắn ôm lấy ta nói:
- Hôm nay ta ở đây với nàng.
Thấy hắn không có ý định rời đi ta cũng không cố tình đuổi người, dù sao cũng là thêm một người sai sử mà thôi.
Ta tùy ý hắn ôm đến trên giường nằm xuống, kéo chăn lên nhắm mắt ngủ.
…MUALARUNG91…aatruyen.vn
Chẳng bao lâu, như ta suy nghĩ không rời mười, Lương Thiên Minh lập tức gặp phải trắc trở.
Lão gia và phu nhân tự nhiên phản đối nạp một nữ tử thanh lâu vào cửa, cho dù nàng ta có phải thanh quan hay không.
Đồng thời, tú bà cũng không chịu dễ dàng bán đi cây rụng tiền đang độ tuổi xuân mà bà khó khăn lắm mới tài bồi ra tới.
Giá hét lên một cái giới thật cao, hòng đem người có túi tiền không đủ trình độ dọa lui.
Thời gian chậm rãi lướt qua, ta sinh nhị tử, đứa thứ hai này vẫn là do Lương lão gia đặt tên, gọi Lương Minh Nhật.
Khi Minh Nhật tròn một tháng, ta nghe đâu Lương Thiên Minh đang đi điều tra vụ án của phụ thân Hạ Tuyết Vy, hòng giúp nàng ta giải oan, lật lại bản án.
Nghe thế ta vui lắm, không cần biết hắn thành hay không thành công, thì đây đều là một bước tiến bộ trông thấy.
Sau khi Lương Thiên Minh điều tra cẩn thận, kết quả tra được là phụ thân của Hạ Tuyết Vy không những là một tham quan còn là một ác quan.
Gã không những tham ô nhận hối lộ, biển thủ tiền cứu trợ, còn thảo nhân mạng, khiến rất nhiều người hàm oan, chết oan dưới độc thủ của mình.
Điển hình một viên quan hủ bại, sâu mọt, khối u ác tính,… gã bị phán tội là đúng sự thật, không oan.
Hạ Tuyết Vy cứ luôn miệng nói phụ thân mình hàm oan, nhưng Lương Thiên Minh tra đi tra lại, lật tới lui, trực tiếp thâm nhập tra xét hoàn cảnh thân nhân người bị hại cũng đều chỉ ra cha của nàng là bị phạt đúng tội, không phán sai.
Không giúp được mỹ nhân thoát khỏi biển khổ khiến Lương Thiên Minh rất buồn rầu.
Sau lại, không biết nàng kia nghĩ thế nào cư nhiên xúi hắn thông qua