----Vậy cũng tốt, ở nông thôn mỗi tháng mười mấy đồng là đủ rồi, còn lại tích góp nửa năm là có thể điều chỉnh sổ sách cân đối, đương nhiên, nếu như cô kiếm được tiền.
Điền Hương Quả đang chuẩn bị thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Ngọc Kinh lại một đao đâm vào động mạch chủ của cô:"Nhưng anh ứng trước ba tháng rồi.
”Ba tháng!Điền Hương Quả vươn ra ba ngón tay thô to:"Vậy ba tháng sau chúng ta uống gió tây bắc để sống hả?"Thẩm Ngọc Kinh nâng mí mắt lên, cẩn thận quan sát cảm xúc của Điền Hương Quả, xác nhận cô thật sự bất lực cùng buồn rầu, lúc này mới nói.
“Chuyện tiền nong không cần lo lắng, anh đi vay tiền mua lương thực, sau này sẽ trả.
Nhưng mà, nếu sau này em còn đánh con nữa, anh sẽ ly hôn với em.
”Thẩm Ngọc Kinh nói không có cảm xúc gì, giọng điệu rất lạnh.
Rõ ràng là buổi trưa mùa đông, ánh mặt trời chói mắt chiếu lên người ấm áp, Điền Hương Quả cũng nhịn không được rùng mình một cái.
“Yên tâm, sau này cứ giao chuyện nhà cửa cho em.
”Cô là một người thiết thực, không thích nói ba hoa chích chòe lại làm không được, Thẩm Ngọc Kinh đồng ý cho cô cơ hội này, cô phải chứng minh cho anh ấy xem.
Thẩm Ngọc Kinh cũng không thích nghe người khác nói nhiều, nhức lỗ tai.
Buổi chiều anh mặc áo bông lớn, đeo khăn quàng cổ đi ra ngoài.
Buổi tối mượn về ba mươi cân lương khô, mười cân khoai tây, năm đồng, còn có dầu mè muối.
Điền Hương Quả thấy lương thực hai mắt sáng lên, thấy nguyên liệu nấu ăn cảm giác rất ngứa tay.
Cô đem đồ ăn chạy một mạch vào trong bếp nấu cơm theo cách khác, trước khi nấu ngâm gạo nửa giờ với nước, như vậy khi cơm nấu ra sẽ mềm hơn một chút.
Buổi