----Hồ Phượng Trân tự cho rằng Điền Hương Quả chỉ là kẻ tối ngày chỉ biết ăn rồi ngủ như trước kia Thẩm Ngọc Kinh lau kính ở cửa trước.
Hôm qua kính được dán tấm nhựa ở ngoài, Điền Hương Quả không lau dọn được, anh phải bỏ mấy miếng nhựa ra, sau đó lau sạch cửa kín từ trong ra ngoài, nhìn từ bên ngoài cũng có thể thấy cây kim để trong giỏ.
Hồ Phượng Trân thấy Thẩm Ngọc Kinh nhịn không được hai chân mềm nhũn, người này về sau sẽ là của cô ta, cô ta sẽ ở chỗ này, họ sẽ làm đủ thứ chuyện mà nam nữ đều thích ở đây.
Người đàn ông đầu tiên của cô sẽ là Thẩm Ngọc Kinh, ngẫm lại cũng khiến cô miệng khô lưỡi khô, hai chân như nhũn ra.
Điền Hương Quả dẫn Hồ Phượng Trân vào:"Ngọc Kinh à, Phượng Trân tới đưa đồ ăn cho chúng ta.
”Cô cố ý dẫn Hồ Phượng Trân vào.
Hồ Phượng Trân bây giờ không xinh đẹp như trước kia, nhưng mà vẫn đẹp hơn cô bây giờ, lại còn là con gái của trưởng thôn Hồ, vừa lúc cô có thể kiểm tra xem Thẩm Ngọc Kinh là người như thế nào.
Nếu như anh chịu không nổi thì cô sẽ chọn bỏ anh giữ lại mấy đứa nhỏ.
Thẩm Ngọc Kinh lúc nghe được ba chữ Hồ Phượng Trân cũng đã nhíu mày.
Anh buông khăn lau xuống: "Nhà chúng tôi không thiếu lương thực, mời cô về.
”Điền Hương Quả rất hài lòng, tạm được, cự tuyệt rõ ràng.
Hồ Phượng Trân cũng không nổi giận, cô mở vải bọc đồ ăn ra, bên trong là hai cái bánh bao trắng đưa đến trước mặt Thẩm Ngọc Kinh.
“Anh à, mẹ em biết sai rồi, làm bánh bao đưa cho anh, coi như là mẹ em xin lỗi.
” Nói xong cắn môi dưới, cô đã tự học