----“Phượng Trân à con mau đem thịt gà con hầm để lên bàn cho bọn nhỏ”.
Hồ Phượng Trân nhìn thấy Thẩm Ngọc Kinh hai mắt nóng lên.
Cô ta lấy trong giỏ ra một cái bát lớn, bên trong đựng khoai tây hầm thịt gà, hình thức không tệ lắm.
Cô ta cũng không tin, gà mái ngon như vậy sẽ có người nói nó khó ăn.
Gà đất trong nhà tự nuôi đặc biệt thơm, Trần Tú Hoa nhịn đau làm thịt con gà đẻ trứng năm sau, mùi vị càng ngon hơn.
Điền Hương Quả ngửi ngửi, gà không tệ, là gà mái từng đẻ trứng, so với thịt gà năm sau tươi hơn, lại còn ngon thịt hơn gà mái già, tiếc là không áp được hết mùi tanh của thịt, lông gà cũng làm không sạch, thịt hầm quá lâu, lãng phí nguyên liệu nấu ăn.
Hồ Phượng Trân xấu hổ đỏ mặt: "Anh Thẩm, Đường Đường, Đoá Đoá, ăn thịt này.
”“Lại đây, cô múc cho hai đứa.
”.
Hồ Phượng Trân nhìn Thẩm Ngọc Kinh, đưa tay gắp thịt gà cho Đường Đường và Đóa Đóa.
Hai đứa nhỏ bưng bát lên, không cho cô múc đồ ăn qua, chỉ kém không để bát ra sau lưng.
Đóa Đóa hung dữ nhìn Hồ Phượng Trân, nói: “Đóa Đóa sẽ không ăn thịt gà của cô.
”Trần Tú Hoa bĩu môi, chắc canh Điền Hương Quả đã nói gì đó với mấy đứa nhỏ, để mấy đứa nhỏ không thân thiết với Phượng Trân.
Hừ, chút tiểu xảo này cũng dám ở trước mặt bà mà đùa giỡn.
“Hương Quả, sao cô nuôi con không lễ phép gì hết như vậy?”“Phượng Trân nhà tôi đặt biệt nấu đồ ăn cho mấy đứa nhỏ, sao lại không biết ý như vậy.
”Điền Hương Quả cũng đoán được hai mẹ con này khẳng định cho rằng cô đã nói xấu hai người này với mấy đứa nhỏ.
Nhưng rõ ràng cô không có