----Nói đến tức giận, bà ta nhéo Hồ Phượng Trân mấy cái: "Sao mẹ lại sinh ra thứ vô dụng như con, nếu là Cửu Cân thì sẽ không làm mẹ thất vọng.
"Hồ Phượng Trân bị đánh, trong lòng rất không phục, cô ta muốn nói Hồ Cửu Cân đã bị dọa sợ đến sắp tè ra, không dám đi ra.
Nói ra thì thế nào, ở trong lòng mẹ, con trai sinh ra đã cao quý.
Con gái bị khinh bỉ như bùn đất, có lẽ chỉ có đầu thai là con gái ở Điền gia mới được coi trọng.
Trần Tú Hoa đứng lên, vỗ tuyết trên người xuống: "Mẹ và con đi tìm Thẩm Ngọc Kinh, mẹ không tin cậu ta sẽ không quan tâm!"Hai mươi phút sau, bọn họ tìm được Thẩm Ngọc Kinh vừa về nhà.
Trần Tú Hoa khóc đến hai mắt đỏ bừng:"Điền gia quá khinh người! Bọn họ đồn Phượng Trân nhà thím là người đàn bà hư hỏng, hủy hoại thanh danh của Phượng Trân, còn đổ phân vào cửa gỗ chú Hồ làm.
""Chú Hồ thương Phượng Trân, nếu biết Phượng Trân bị Điền gia bắt nạt, ông ấy ở trên trời có linh thiêng sẽ rất đau lòng, cháu nhất định phải đòi lại công bằng cho chú cháu.
""Cô nhi quả phụ chúng ta chỉ có thể dựa vào cháu.
"Bà không tin, nói đến lão Hồ mà không thể kiềm soát được Thẩm Ngọc Kinh.
Thẩm Ngọc Kinh mới từ trên núi trở về, chân bị thương lại bị lạnh nên đi không vững.
"Hai người đi về trước đi, chuyện này giao cho cháu.
"Trần Tú Hoa nghe vậy, kéo Hồ Phượng Trân đi, Hồ Phượng Trân đi một bước quay đầu lại ba lần, trong mắt đầy ảo tưởng.
Khi nào cô ta mới có thể ngủ trên giường đất của anh Thẩm đây?Sau khi