----Cô bé nín thở và không dám cử động.
Điền Hương Quả chạm vào bàn tay và bàn chân lạnh ngắt của cô bé rồi đặt cô bé lên giường và quấn chăn lại cho cô bé.“Đóa Đóa ngoan, mẹ nấu cơm cho con ăn nhé.
Chút nữa thì chúng ta có thể ăn cơm rồi.”Nghe thấy được ăn cơm thì Đóa Đóa điên cuồng gật đầu, mặc dù Đóa Đóa rất sợ Điền Hương Quả nhưng đã hai ngày rồi cô bé chưa được ăn cơm.Điền Hương Quả đi loanh quanh trong bếp một vòng.
Nhà bếp còn tệ hại hơn nhiều, kệ bát đũa trống rỗng nhưng lại có hai cái nồi chứa đầy hai mươi hay ba mươi cái bát.
Chồng bát đĩa đó đã để ngày này qua ngày khác.Điền Hương Quả cảm thấy ngột ngạt, bất chợt cô nhớ đến cô có giấu mấy củ khoai tây trong vết nứt trên tường nên dứt khoát đào nó ra.
Cô đào ra được năm sáu củ khoai tây nhỏ, mặc dù có hơi ít nhưng như thế cũng đủ rồi.Cô bắt đầu lấy củi rồi nhóm lửa sau đó rửa sạch bát ở trong nồi rồi rửa sạch cái nồi.
Cô thêm nước vào nồi rồi luộc khoai tây, sau đó cô đem khoai tây đi nghiền nát.Cô muốn làm nước sốt nhưng ở nhà không có gia vị gì nên chỉ có thể làm tạm thứ này cho con.Cô chia khoai tây nghiền thành hai phần, một phần để cho Đóa Đóa còn một phần để cho Đường Đường.Đóa Đóa đang ngồi trong nhà háo hức nhìn ra cửa, cánh cửa được mở từ bên ngoài nên không khí lạnh ùa vào trong nhà.
Điền Hương Quả bưng bát vào sau đó bế Đóa Đóa lên rồi đút cho cô bé ăn từng thìa nhỏ.Điền Hương