----Dọn dẹp xong cô bê nước ấm vào phòng, căn phòng nhỏ đốt nóng hầm hập, bọn nhỏ ở trên giường đất chơi dây buộc tóc.
Trong giường đất lửa đốt cháy tanh tách, mặt đất được quét dọn sạch sẽ, không còn lá cây.
Trầm Ngọc Kinh nằm ở đầu giường đất, dường như đang ngủ.
Điền Hương Quả đặt chậu nước ở bên giường đất, người đàn ông lập tức ngồi dậy.
Điền Hương Quả cười, tìm được một ít thuốc tiêu viêm còn sót lại.
Thẩm Ngọc Kinh xắn ống quần lên, miệng vết thương nứt ra đã bắt đầu có mủ, máu chảy đầm đìa, bầm tím.
Anh làm ướt khăn rồi lau qua, Điền Hương Quả tiến lên giật lại khăn.
Thẩm Ngọc Kinh cau mày, trầm giọng đòi lại: "Đưa khăn cho tôi, tôi tự lau.
""Để em, tay chân anh vụng về.
"Tay Điền Hương Quả khéo léo nhất, có thể lau sạch vết máu mà không quá đau.
"Anh là đàn ông nên không cẩn thận được, không để ý vết thương của mình.
Anh nhìn vết thương trên người mình xem, lúc bị thương cẩn thận xử lý sẽ không để lại nhiều sẹo như vậy.
"Buổi sáng anh thay quần áo, cô lén nhìn mấy lần.
Trên người anh có rất nhiều vết sẹo, có vài vết sẹo cô không biết được do vũ khí nào gây ra.
Cảm giác trên chân tựa như hạt mưa Giang Nam rơi trên da, hơi lạnh và mềm nhẹ, bên tai Thẩm Ngọc Kinh đỏ lên.
Giọng anh khàn khàn: "Đàn ông không sẹo thì đâu được coi là đàn ông chân chính?"Điền Hương Quả nở nụ cười: "Nói linh tinh, đàn ông không có gốc rễ mới không tính là đàn ông.
""Cô là phụ nữ, đừng nói chuyện thô tục như vậy.
"Thẩm Ngọc Kinh không hiểu nổi, cô rốt cuộc đến từ đâu, cô gái chỉ mới hai mươi cái gì cũng dám nói, tính tình còn cởi