----Sắc mặt Ngụy Xuân Hoa trở nên rất khó coi, cô gái đó nói lời này có ý gì, muốn khiến cho tất cả mọi người đều nghĩ rằng bà là một người thím độc ác sao?Điền Hương Quả nghe mà muốn đau đầu, cô dùng ánh mắt trấn an Ngụy Xuân Hoa, cắt ngang tiếng khóc của Lâm Xán Nguyệt:"Cô muốn tôi nấu món gì?"Lâm Xán Nguyệt lau nước mắt: "Cô nghe cho kỹ, tôi muốn ăn bít tết, có biết làm không?"Bít tết? Đó là thứ cái đồ chơi gì thế? Hạ Mai chưa nghe nói bao giờ.
Vì thể diện của con gái mình, bà lấy hết can đảm nói:"Cô Lâm, cô cũng không thể tự bịa ra một cái tên rồi bắt con gái tôi nấu chứ?" Bít tết gì! thịt chó?! Ngụy Xuân Hoa tức giận: "Đúng vậy, sao tôi chưa từng nghe nói có món bít tết?"Lâm Xán Nguyệt cười chế giễu: "Đại Hữu, anh thấy chưa, các người bọn họ chưa ăn lại nói tôi bịa ra, anh nói xem, ở nước ngoài có món này ở hay không?"Phùng Đại Hữu hơi khó xử: "Có, Bạch tiểu thư từng nói với chúng tôi về món bít tết này, còn cho chúng tôi xem ảnh.
"Vì Lâm Xán Nguyệt chưa từng ăn bít tết nên bị Bạch tiểu thư cười nhạo, từ đó cô ta ngày đêm muốn ăn món này, giống như bị trúng tà vậy.
Phùng Đại Hữu cảm thấy đây là làm khó Điền Hương Quả, ngay cả nhà hàng quốc doanh cũng không có món này, cô ở nông thôn sao có thể ăn được.
"Xán Nguyệt, chúng ta đổi món khác đi.
"Phùng Đại Hữu không thích làm khó người khác.
Thấy người đàn ông của mình nói giúp người khác, Lâm Xán Nguyệt lập tức cảm thấy uất ức.
"Phùng Đại Hữu, anh hay lắm, có phải thích người phụ nữ